Chương 1341: Dập đầu?
Nếu là mấy ngày trước, thì Kiếm Ám Tâm còn hừ mũi khinh thường, không coi thôn Dược Vương ra gì.
Nhưng sau khi giao thủ với bọn họ, Kiếm Ám Tâm nhận ra mình đã nhầm.
Thực lực của thôn Dược Vương mạnh hơn tưởng tượng của anh ta nhiều.
Thực ra vừa rồi anh ta đề nghị Lâm Chính điều động người của Đông Hoàng Giáo để đối phó thôn Dược Vương cũng không phải là cách chắc chắn.
Không nói đến việc Đông Hoàng Giáo vừa mới thống nhất, trong giáo chưa ổn định, mà cho dù trong giáo ổn định, giáo chúng bằng lòng theo Lâm Chính tiến đánh thôn Dược Vương, thì cũng không thể đánh bọn họ được.
Thực lực vẫn có sự chênh lệch.
Sở dĩ anh ta nói như vậy là muốn nói với Lâm Chính rằng có thể đến chèn ép thôn Dược Vương, bắt bọn họ nhượng bộ.
Nếu Lâm Chính dẫn giáo chúng của Đông Hoàng Giáo tấn công thôn Dược Vương, cho dù thôn Dược Vương có thể chặn được thì chắc chắn vẫn sẽ bị tổn thất, hai bên đều thiệt hại.
Đây là điều mà thôn Dược Vương không hề muốn.
Đại hội sắp tới, sao thôn Dược Vương lại không muốn bảo tồn lực lượng chứ?
Huống hồ bao năm nay, thôn Dược Vương cũng đắc tội với không ít người, nếu tổn thất do đánh nhau với Đông Hoàng Giáo, lại bị kẻ địch tập kích thì chống lại kiểu gì?
Nhưng nếu đánh nhau, thì Đông Hoàng Giáo cũng sẽ tử thương nghiêm trọng.
Cả thôn Dược Vương và Đông Hoàng Giáo đều không muốn như vậy.
"Anh về đi".
Lâm Chính bình thản nói.
"Giáo chủ... Anh một thân một mình đến thôn Dược Vương, thực sự là quá nguy hiểm, hãy để tôi giúp anh đi", Kiếm Ám Tâm vội nói.
"Không cần, anh về đi, bảo bọn họ trị thương cẩn thận, tăng cường phòng bị, ngày mai tôi sẽ đến thôn Dược Vương".
Nói xong, Lâm Chính liền xoay người rời đi.
Kiếm Ám Tâm lặng lẽ nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Chính, hít sâu một hơi, rồi ẩn mình vào bóng tối.
Trong đình viện yên tĩnh.
Một cô gái đang ngồi trước bàn đá ở giữa sân, ngẩn người ra nhìn cốc trà trên bàn.
Đúng lúc này, cổng đình viện bị đẩy ra, mấy bóng dáng bước vào, dẫn đầu là một người phụ nữ mặt trát bự phấn, đằng sau là một đám người ăn mặc như thị vệ và nha hoàn.
Người phụ nữ phục sức cao quý, quần áo xa hoa, vẻ mặt kiêu ngạo, do được chăm sóc tốt, nên làn da trắng muốt nõn nà, tuy đã có chút tuổi tác nhưng vẫn còn nét quyến rũ xinh đẹp.
Cô gái cũng chính là Nhan Khả Nhi thấy người kia tới, khuôn mặt lập tức trắng bệch, đứng phắt dậy, cúi đầu run giọng nói: "Mẹ..."
Bốp!
Tiếng tát má vang lên lanh lảnh.
Cơ thể Nhan Khả Nhi run rẩy, lùi lại hai bước, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Trên khuôn mặt trắng nõn của cô ấy hằn rõ một dấu tay.
Nhan Khả Nhi sửng sốt, ngước mắt lên nhìn người phụ nữ.
Mụ ta tỏ vẻ chán ghét, lại tát thêm cái nữa.
Bốp!
Nhan Khả Nhi có chút đờ đẫn, nước mắt đong đầy trong hốc mắt.
"Con ranh này, mày còn dám chạy à? Nếu không vì mày, thôn Dược Vương bọn tao sẽ gặp nhiều phiền phức như vậy sao? Nếu không vì mày, thôn Dược Vương sẽ có nhiều người chết như vậy sao? Tất cả là tại mày!", người phụ nữ tức giận chửi bới.
"Con xin lỗi... mẹ...", Nhan Khả Nhi vô cùng ấm ức, cúi gằm mặt nói.
Nước mắt cô ấy rơi xuống tí tách.
"Mày còn mặt mũi mà khóc sao? Lăn lại đây!".
Người phụ nữ túm lấy tóc Nhan Khả Nhi kéo ra ngoài.
"A, đau... mau bỏ ra... đau, mẹ bỏ tay ra..."
Nhan Khả Nhi kêu lên, nỗi đau đớn dữ dội khiến cô ấy không thể chịu nổi, lập tức giãy giụa, hất cánh tay mụ ta ra.
Người phụ nữ dừng bước, quay lại nhìn, khuôn mặt lạnh lẽo như phủ một lớp sương.
"Mày dám phản kháng?".
"Mẹ... mẹ muốn đưa con đi đâu?", Nhan Khả Nhi vừa sợ hãi vừa ấm ức hỏi.
"Hừ, mày hỏi nhiều như vậy làm gì? Tuy tao chỉ là mẹ kế của mày, nhưng vẫn là mẹ mày! Tao bảo mày đi về phía Đông thì mày cấm được đi về phía Tây! Lại đây, nếu mày còn dám nhiều lời, tao sẽ cắt lưỡi mày mang đi ngâm rượu".
Người phụ nữ chửi bới, rồi lại túm tóc Nhan Khả Nhi đi về phía trước.
Nhan Khả Nhi đau muốn ngất, vội vàng véo tay mụ ta.
"Khốn kiếp!".
Người phụ nữ nổi giận, giật tay ra rồi vừa đấm vừa đá Nhan Khả Nhi.
Nhan Khả Nhi không dám phản kháng.
Cô ấy cũng không biết nếu phản kháng sẽ có kết cục là gì, chỉ có thể co rúm người lại, run lẩy bẩy.
Một lát sau, trên người Nhan Khả Nhi xanh tím từng mảng, chi chít vết thương.
"Bà chủ, nếu để ông chủ nhìn thấy trên người cô chủ có nhiều vết thương như vậy, thì e là sẽ khó ăn nói", người bên cạnh không nhịn được nữa, dè dặt nói.
Người phụ nữ kia nghe thấy thế mới nhẹ tay hơn chút.
"Hừ, nếu không vì nể tình mày sắp làm tế phẩm, mày nghĩ hôm nay tao sẽ tha cho mày sao? Đứng ngay dậy cho tao! Có nghe thấy không hả?", người phụ nữ quát.
Nhan Khả Nhi lặng lẽ lau nước mắt, khó nhọc đứng dậy.
Người phụ nữ hết lôi lại đẩy, cuối cùng cũng đưa được Nhan Khả Nhi đến nơi.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!