Chương 1343: Hủy diệt thôn Dược Vương
Khi Nhan Khả Nhi tỉnh lại, thì cô ấy đã nằm trong phòng điều dưỡng của thôn Dược Vương.
“Cô chủ, cô tỉnh rồi à?”.
Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Nhan Khả Nhi ngoảnh sang nhìn.
Một cô gái mặc đồ màu xanh lục đứng ở bên cạnh giường.
Cô gái thoạt nhìn mới 17, 18 tuổi, mặt hoa da phấn, ngũ quan tinh xảo, nhưng sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt đầy chán ghét.
“Tiểu Ngư? Là em sao?”.
Nhan Khả Nhi yếu ớt lên tiếng.
Cô ấy biết cô gái này.
Bởi vì trước khi cô ấy trốn khỏi thôn Dược Vương, cô gái này vẫn luôn hầu hạ cô ấy.
“Cô chủ, bây giờ cô đang bị thương khá nặng, hi vọng cô có thể ở đây dưỡng thương tử tế, còn hai ngày nữa là đến lễ Dược Tế rồi. Buổi lễ này liên quan đến số phận của thôn Dược Vương chúng ta, mong cô đừng làm khó tôi”, Tiểu Ngư mặt không cảm xúc nói.
“Làm khó? Sao nào? Em nói cứ như là tôi đang gây chuyện vậy?”, Nhan Khả Nhi nở nụ cười bi thảm, ánh mắt đầy tuyệt vọng.
Tiểu Ngư phớt lờ cô ấy, xoay người đi ra ngoài.
“Cô chủ, cô hãy nghỉ ngơi đi, nửa tiếng nữa tôi sẽ đến thay thuốc cho cô. Cô đừng nghĩ đến việc chạy trốn, đích thân anh Tần đang canh chừng bên ngoài đấy. Cũng đừng có ý định tự sát hay khiến mình tàn phế, bởi vì làm vậy sẽ khiến cô càng khổ sở hơn mà thôi”.
Dứt lời, Tiểu Ngư đã ra ngoài cửa.
Nhan Khả Nhi chẳng nói chẳng rằng.
Tự sát?
Đây là thôn Dược Vương!
Tự sát ở ngay thôn Dược Vương… trừ khi có thể khiến cả người bị băm nát như tương hay bị nổ tan xác, nếu không cắt cổ đập đầu đơn thuần thì không thể chết được. Y thuật mạnh mẽ của thôn Dược Vương có thể kéo được cả người vừa chết từ quỷ môn quan về.
Nhan Khả Nhi không có điều kiện khiến mình thịt nát xương tan được, bởi vì bây giờ muốn tự sát cũng không thể.
Đây mới là điều khiến người ta tuyệt vọng nhất.
“Mẹ ơi, con xin lỗi, con cũng muốn sống thật tốt, chỉ tiếc là bố không cho con cơ hội, con xin lỗi, con xin lỗi…”, Nhan Khả Nhi nhắm mắt lại, nước mắt lã chã.
Nhưng đúng lúc này, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Xem ra cô phải chịu không ít khổ sở!”.
Toàn thân Nhan Khả Nhi run rẩy, đôi mắt mở to, cố gắng quay đầu sang, nhìn về phía cạnh giường.
“Thần y… Lâm?”, Nhan Khả Nhi thất thanh.
Lâm Chính làm động tác suỵt với cô ấy.
Nhan Khả Nhi lập tức muốn giơ tay bịt miệng mình lại, nhưng cánh tay vừa động đậy đã chạm đến vết thương, nỗi đau xé tim khiến cô ấy không khỏi nhe răng xuýt xoa.
“Có chuyện gì vậy?”.
Hình như người ở bên ngoài đã nghe thấy động tĩnh trong phòng, lập tức vén rèm đi vào.
Nhan Khả Nhi biến sắc, vội nhìn sang bên cạnh.
Nhưng Lâm Chính không biết đã biến mất từ khi nào.
Chẳng khác nào một bóng ma…
Nhan Khả Nhi ngớ người ra.
Lâm Chính trốn đi đâu rồi?
“Cô làm sao vậy?”.
Người đi vào là một người đàn ông khỏe mạnh, vóc dáng cao to, trên mặt có một vết sẹo.
Khí tức của hắn rất nồng đậm, chẳng khác nào một con dã thú.
Đây là đội trưởng đội tuần tra ở thôn, tên là Tần Hoán, nghe nói từ lúc sinh ra hắn đã được dược sư trong thôn bồi dưỡng, từ nhỏ đã tắm nước thuốc, dùng dược vật cải tạo cơ thể. Một người vốn nhỏ gầy như hắn càng ngày càng cao lớn mạnh mẽ, sức mạnh, tốc độ, khứu giác cũng hơn người thường rất nhiều. Nghe nói có một lần lên núi hái thuốc, dược sư nói cần hổ cốt, hắn liền xách một con hổ lớn về thôn như xách một con mèo. Bàn chân của con hổ đó bị hắn dùng tay bẻ gãy, đủ để thấy sức mạnh của hắn kinh khủng đến mức nào.
Trong thôn phái hắn đến trông chừng Nhan Khả Nhi cũng là để tránh mẹ kế của cô ấy và cô Tuệ kia lại khiến cô bị thương.
Nhưng điều khiến Nhan Khả Nhi vô cùng kinh ngạc là làm sao Lâm Chính tránh được Tần Hoán để lẻn vào đây?
“Tôi… không có gì, vừa nãy tôi nhúc nhích người động đến vết thương thôi”, Nhan Khả Nhi yếu ớt nói.
“Cô đã yếu ớt đến mức này rồi, còn nhúc nhích làm gì nữa? Tôi cảnh cáo cô, đừng có giở trò gì! Bên trên đã dặn dò, nếu cô không phối hợp, bọn họ sẽ lựa chọn bẻ gãy tứ chi của cô”, Tần Hoán lạnh lùng nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhan Khả Nhi bị dọa cho da đầu tê rần, sắc mặt trắng bệch.
Bẻ gãy tứ chi?
Vậy chẳng phải sẽ thành người lợn sao?
Mồ hôi lạnh của cô ấy túa ra, không dám nghĩ nữa.
Trên thực tế, thôn Dược Vương sẽ làm vậy thật.
Bởi vì không phải thôn Dược Vương chưa từng làm thứ như người lợn này.
Thậm chí… chuyện độc ác đáng sợ hơn bọn họ cũng từng làm.
Nhan Khả Nhi thầm nuốt nước bọt, không dám lên tiếng.
Chờ Tần Hoán đi khỏi, cô ấy mới cẩn thận gọi.
“Thần y Lâm… thần y Lâm…”
“Cô đừng lên tiếng, người ngoài kia có thính lực hơn hẳn người thường, vô cùng cảnh giác, cẩn thận bị anh ta nghe thấy”, giọng nói khẽ khàng của Lâm Chính vang lên bên tai Nhan Khả Nhi.
Cô ấy sửng sốt, ngoảnh sang nhìn.
Không biết Lâm Chính đã lại đứng bên cạnh cô ấy từ khi nào.
“Vừa nãy anh trốn ở đâu vậy?”.
Nhan Khả Nhi kinh ngạc hỏi.
Phòng điều dưỡng này chỉ có bốn cái giường và mấy cái tủ đầu giường, không thể giấu người được. Nhưng vừa nãy Lâm Chính lại biến mất tăm, khiến cô ấy vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi vẫn luôn ở đây mà”.
“Nhưng vừa nãy… tôi có thấy anh đâu…”
“Tôi vẫn luôn đứng sau lưng người kia”, Lâm Chính cười đáp.
“Đứng sau lưng anh ta?”, Nhan Khả Nhi sửng sốt.
“Đúng, anh ta cao lớn nên cô không nhìn thấy tôi, còn anh ta đứng quay lưng về phía tôi nên cũng không phát hiện ra tôi”.
Nhan Khả Nhi có chút mất khả năng suy nghĩ, ăn nói cũng lắp bắp: “Nhưng vừa nãy anh nói người này có thính lực hơn hẳn người thường, khứu giác cũng cực kỳ nhạy bén, sao anh… lại không bị phát hiện chứ?”.
“Anh ta là dược nhân đúng không?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Thần y Lâm cũng biết dược nhân sao?”, Nhan Khả Nhi ngạc nhiên.
“Sao lại không biết chứ? Đó là người dùng thuốc cải tạo thân xác từ nhỏ, đây là những cỗ máy giết người do một số y võ lòng dạ đen tối tạo ra, so với những người bình thường tắm nước thuốc, dùng dược vật để bảo dưỡng như chúng tôi thì khác hoàn toàn. Bọn họ lợi dụng dược vật cưỡng chế nâng cao các kĩ năng của cơ thể, ví dụ như sức mạnh, khứu giác, thị lực, năng lực phản ứng. Người vừa rồi là một dược nhân thuần túy, tuy dược nhân có võ lực đáng sợ, nhưng lại có một nhược điểm chí mạng, đó là sẽ có phản ứng bài xích hoặc tổng hợp đối với một số dược vật đặc biệt. Tôi nhỏ lên người mấy giọt dung dịch của hoa Man Căn, mùi của dung dịch này sẽ làm tê liệt khứu giác và thính giác của anh ta, khiến anh ta không cảm nhận được. Chính vì vậy nên anh ta mới không phát hiện ra sự tồn tại của tôi, thậm chí những lời chúng ta đang nói anh ta cũng không nghe được rõ lắm”.
Lâm Chính giải thích đâu ra đấy.
“Hóa ra là vậy”, Nhan Khả Nhi thốt ra lời tán thưởng khâm phục.
Cũng chỉ có thần y Lâm mới biết rõ mọi thứ như vậy.
“Cô Nhan Khả Nhi, tôi nên đưa cô về rồi”, đúng lúc này, Lâm Chính bỗng nói.
“Về?”, Nhan Khả Nhi sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Không, tôi không về, tôi sẽ ở lại đây…”
“Cô muốn chết ở đây sao?”.
“Nếu tôi không chết ở đây thì… sẽ có càng nhiều người chết hơn”.
Nhan Khả Nhi nở nụ cười thê lương: “Thực ra tôi nên ra mặt, trở về cùng người của thôn Dược Vương từ lâu mới phải. Nếu không phải vì tôi sợ hãi, không phải vì tôi do dự, thì sẽ không có nhiều người chết như vậy, cô Tô Nhu cũng sẽ không có kết cục như thế. Cả ông Tần Bách Tùng, Long Thủ, Mã Hải… Là tôi làm liên lụy đến bọn họ… Tất cả là tại tôi…”
Nói một hồi, nước mắt Nhan Khả Nhi lại rơi lã chã.
Sau khi biết tin Dương Hoa và học viện Huyền Y Phái bị thôn Dược Vương tấn công, Nhan Khả Nhi vẫn luôn được Tần Bách Tùng đưa đi trốn cuối cùng cũng không còn trốn tránh nữa. Cô ấy giấu đám Tần Bách Tùng, chủ động đi tìm người của thôn Dược Vương, theo bọn họ trở về, đồng thời lấy cái chết uy hiếp, bắt bọn họ không được ra tay với bất cứ người nào bên cạnh Lâm Chính nữa.