Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Chương 1347: Núp lùm!

Tiêu Hồng nhìn người này. Anh không nói gì. Không phải anh không muốn nói mà chỉ bởi vì…anh không biết người này là ai. 

Bởi vì anh không phải là Tiêu Hồng thật sự. Nếu anh lên tiếng, sẽ chỉ để lộ thân phận mà thôi. 

“Này! Tiêu sư huynh, tôi đang nói chuyện với anh đấy”, thấy Tiêu Hồng dửng dưng, người kia bèn chau mày, tỏ ra không vui. 

Tiết Phù ở bên cạnh không nhịn được, bèn lên tiếng: “Vương Nhất, anh đang nói gì vậy? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn nói linh tinh thì bà đây sẽ không khách khí nữa đâu đấy”. 

“Ấy da! Con bé này, mới sau một trận vần vũ mà đã bảo vệ Tiêu Hồng như vậy cơ à. Sao trước đây tôi không nhận ra cô là người như vậy nhỉ”, người đàn ông tên Vương Nhất hừ giọng. 

Những người phía sau bật cười. Tiết Phù tức tới mức tái mặt: “Các người đang nói linh tinh gì vậy? Bà đây vẫn là gái còn son nhé. Các người cấm ăn nói linh tinh, nếu không tôi sẽ báo cáo với trưởng lão đấy!” 

“Còn son?” 

Mấy người bên cạnh cảm thấy bất ngờ. Rõ ràng bọn họ đều cho rằng Tiêu Hồng vừa nãy đã ra tay với Tiết Phù. 

“Còn son, Nam Kỳ! Chẳng phải cô rất giỏi xem tướng sao? Xem cho Tiết sư muội xem đúng là còn son không?”, người đàn ông tên Vương Nhất quay qua nhìn cô gái tóc ngắn bên cạnh. 

Cô gái tóc ngắn nhìn Tiết Phù một lúc rồi gật đầu: “Đúng là cô ấy vẫn còn son”. 

“Cái gì?”, đám đông kêu lên. 

“Hả! Tiêu sư huynh. Hay là anh không ổn đấy? Nếu mà không ổn thì nói sớm mà!”, Vương Nhất cười lạnh lùng: “Ai lại trước đó chém gió như gì, nào là nhất định sẽ có được Tiết Phù. Giờ thì sao? Anh không ổn thì cút qua một bên, để đó cho tôI!" 

“Ha ha ha…” 

Đám đông lại bật cười ha hả. Tiêu Hồng vẫn không nói gì. Tiết Phù tức run. 

“Vương Nhất…anh nói cái gì?”, cô ấy tức tới mức muốn nổ tung, lao về phía Vương Nhất. 

Tình huống phía bên này đã khiến người đàn ông kia chú ý. Sau khi đếm xong dược liệu, người này bèn quay lại: “Các người đang làm gì vậy?” 

Đám đông lập tức im bặt. 

“Không có gì, đội trưởng, thuốc đã đủ chưa vậy?”, Vương Nhất mỉm cười, bước lên hỏi. 

“Đủ cả rồi, mọi người về đi. Lần này ổn rồi, về tới thôn, mọi người sẽ đều có thưởng”. 

“Ha ha, cả ơn đội trưởng”. 

Mọi người lũ lượt quay về. Thế nhưng trên đường đi, đám người Vương Nhất thi thoảng lại liếc nhìn Tiêu Hồng và Tiết Phù. 

Tiêu Hồng đột ngột xuất hiện nên đương nhiên không biết là mình và Vương Nhất là thù hay bạn, có giăng mắc gì không. Thế nhưng từ cách ăn nói vừa rồi của anh ta thì có lẽ Tiêu Hồng và anh ta không chung đường. Hơn nữa…anh ta cũng thích Tiết Phù. 

“Tiêu sư huynh, anh không sao chứ?”, Tiết Phù cúi đầu không nói gì, nhưng đột nhiên cô cảm thấy không nhịn thêm được nữa. 

“Tôi không sao?”, Tiêu Hồng bừng tỉnh. 

“Không sao thì tốt rồi…Tiêu sư huynh, anh không cần lo lắng. Mặc dù Vương Nhất là con của trưởng lão, nhưng chúng ta không phải sợ. Về tới nơi, tôi sẽ nói chuyện này với mấy người chị em của mình. Bọn tôi sẽ bảo vệ anh. Còn Vương Nhất…không cần phải lo đâu”, Tiết Phù nghiêm túc nói. 

Tiêu Hồng không nói gì. Về tới thôn, nhận thưởng xong, mọi người mỗi người về một nơi. 

Tiêu Hồng và Tiết Phù đi chung đường. Không ngờ mới đi được vài bước thì một nhóm nữ đột nhiên chặn được hai người họ. 

“Phương sư tỷ? Lý sư muội", Tiết Phù hai mắt sáng rực, vui mừng lắm. 

“Tiết sư muội, em không sao chứ?”, Phương sư tỷ bước tới nhìn Tiết Phù thật kỹ. 

“Phương sư tỷ, chị sao thế? Tại sao lại căng thẳng như vậy?”, Tiết Phù cảm thấy kỳ lạ. 

“Sư muội, em không biết sao?”, Phương sư tỷ định nói nhưng nhìn thấy Tiêu Hồng thì cô ấy lập tức tỏ ra tức giận, chỉ thẳng tay vào mặt anh và chửi: “Đồ dâm dê, anh còn mặt mũi quay về đây sao?” 

“Hả?”, Tiết Phù bất ngờ: “Chị nói vậy là có ý gì ạ?” 

“Con nhóc này, em còn không biết sao? Thằng này đã cá cược với Vương Nhất, nói là nếu không có được em thì sẽ để Vương Nhất thay anh ta làm vậy. Em có biết không?”, Phương sư tỷ tức giận nói. 

“Sư tỷ, chị hiểu lầm rồi, Tiêu Hồng không vô liêm sỉ như Vương Nhất đâu. Lần này đi lấy thuốc, nếu không có Tiêu sư huynh thì chắc là em đã bị trúng độc của chướng khí rồi”, Tiết Phù mỉm cười. 

“Hả? Tiêu Hồng cứu em sao?”, Phương sư tỷ cảm thấy kỳ lạ. 

“Phương sư tỷ, Tiết Phù có vẻ vẫn chưa bị làm sao. Chúng ta nghĩ nhiều rồi”, Lý muội muội ở bên cạnh khẽ nói. 

“Nghĩ nhiều sao? Hừ! Không thể nào! Tiêu Hồng là người thế nào mà chúng ta còn không biết à? Người này tháng trước còn nhìn trộm Lý muội muội tắm, bị chị bắt được. Mọi người quên cả rồi?”, Phương sư tỷ hừ giọng. 

“Đúng vậy, gã này từng nhìn trộm ngực em. Anh ta là kẻ lưu manh, háo sắc”. 

“Em nhớ có một lần anh ta còn theo dõi em. Nếu như em không phát hiện ra sớm thì không biết đã xảy ra chuyện gì rồi”. 

“Sư muội, em tuyệt đối không được để kẻ hạ lưu này lừa mình! Chắc chắn anh ta không phải là người tốt. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement