Chương 1355: Thua rồi?
Cô gái trố tròn mắt, nhìn anh với vẻ không dám tin. Khuôn mặt này sao có thể có liên quan tới thần y Lâm được chứ?
Nhưng cô cũng tin chắc đây là thần y Lâm. Cảm giác này quá quen thuộc. Nếu là một người không quen thì sẽ không thể mang lại cho cô cảm giác như thế.
Và thần y Lâm đã làm cách nào vậy? Đây rõ ràng là một khuôn mặt khác hoàn toàn mà.
Dịch dung thuật sao? Không thể nào.
Nhan Khả Nhi cũng từng được thấy dịch dung thuật, nhưng làm gì có dịch dung thuật của ai hoàn hảo, không để lại tỳ vết như thế này chứ.
“Đừng hoang mang như vậy”, Tiêu Hồng khẽ nói.
“À…được…”, Nhan Khả Nhi vội vàng gật đầu. Lâm Chính kiểm tra sơ qua cho cô rồi đứng dậy.
“Thế nào sư huynh, có thể chữa được không?”, Tiết Phù bèn lên tiếng.
“Chữa được”, Lâm Chính nói.
“Nói thì ai chẳng nói được. Nhưng chữa thế nào, dùng bao nhiêu cây châm, hồi phục ra sao? Chúng ta đấu châm thuật, được nhiên phải lấy quá trình và hiệu quả ra để so sánh chứ không phải chỉ nói miệng như vậy. Phải không Tiêu sư đệ?”, Kiều Chiến Bắc thản nhiên nói.
“Đúng vậy, nếu chỉ đơn giản là chữa được thôi thì ai ở đây cũng làm được. Ai chữa được nhanh và khỏi hoàn toàn thì đó mới là những gì chúng ta thi đấu”.
Lâm Chính nhìn Kiều Chiến Bắc, thản nhiên nói:”"Chúng ta đừng nói nhiều nữa. Ai ra tay trước đây?”
“Tôi vốn định để cậu thử, nhưng nhìn Ngũ trưởng lão thì tôi thấy nên nể mặt người già, thôi thì để tôi lên trước vậy. Hi vọng lát nữa cậu nhìn thấy thủ pháp của tôi thì biết tự động mà rút lui”.
Kiều Chiến Bắc mỉm cười, bước tới. Anh ta rút châm ra, đâm lên bàn tay trông vô cùng thê thảm của Nhan Khả Nhi.
Nhan Khả Nhi cũng không phản đối. Cô tin, với thực lực của thần y Lâm thì chắc chắn là không khó để chiến thắng Kiều Chiến Bắc.
Cô cũng rất tò mò…Lâm Chính sẽ đấu với Kiều Chiến Bắc như thế nào.
Anh trà trộn vào đây vì mục đích gì? Có lẽ Kiều Chiến Bắc không liên quan gì tới chuyện này hết. Nhan Khả Nhi không muốn để lộ ra nhiều biểu cảm.
Một cây châm đâm xuống. Nhan Khả Nhi run bắn người, nín thở.
Mặc dù cây châm rất nhỏ, nhưng lúc này xương cô đã bị gãy nên chỉ cần khẽ tiếp xúc cũng khiến cô ấy cảm thấy đau.
Thế nhưng Kiều Chiến Bắc đúng là Kiều Chiến Bắc. Đệ tử của Nhị trưởng lão có khác, thực lực không thể xem nhẹ được.
Anh ta đâm ba cây châm xuống.Ngay sau đó, Nhan Khả Nhi cảm thấy bớt đau đi nhiều, một luồng khí ấm len lỏi khắp cơ thể khiến cô cảm thấy ấm áp hơn nhiều.
Có vẻ như luồng khí này được rót vào từ châm của Kiều Chiến Bắc và di chuyển vào bàn tay của cô.
Nhan Khả Nhi cảm thấy ngạc nhiên. Cô ấy vội vàng nhìn bàn tay của mình. Cô có cảm giác toàn bộ những được gân mạch bị đứt đã được bao bọc bởi luồng khí ấm này.
Chúng đang dần chữa lành cho cô…
Cảnh tượng này quá thần kỳ. Thế nhưng vẫn chưa kết thúc. Kiều Chiến Bắc đâm thêm 12 cây châm nữa rồi buông tay ra. Anh ta xòe rộng mười đầu ngón tay, điều khiển số châm từ trong không gian.
Đám đông há mồm trợn mắt. Bọn họ phát hiện ra, những cây châm cũng bắt đầu rung lắc theo sự di chuyển của những đầu ngón tay. Bàn tay của Kiều Chiến Bắc như có ma lực, đang kiểm soát những cây châm kia.
“Đây là Ý Niệm Châm Pháp”, có người kêu lên.
“Cái gì? Ý Niệm Châm Pháp sao?”
“Đây là châm pháp nổi tiếng của Nhị trưởng lão. Thật không ngờ Kiều sư huynh cũng biết".
“Nghe đồn châm này là nhất niệm nhất châm, nhất châm nhất niệm. Suy nghĩ sẽ giúp chữa lành vết thương của bệnh nhân, thân kỳ như là có ma thuật vậy!”
“Thật không ngờ Kiều sư huynh lại sử dụng cách này. Vậy thì Tiêu Hồng thua rồi”.
Đám đông lắc đầu, thầm cười.
Khoảng ba phút sau. Kiều Chiến Bắc rút châm ra, cất vào trong túi.
“Cô Nhan Khả Nhi, giờ cô cảm thấy thế nào rồi?”, Kiều Chiến Bắc mỉm cười.
“Tốt…tốt nhiều rồi. Tôi cảm thấy không còn đau nữa, giống như chưa từng bị sao cả”, Nhan Khả Nhi khẽ nói.
Thế nhưng vừa nói xong thì cô vội vàng bụm miệng. Lúc này mà nói thế thì chẳng phải là gây khó khăn cho Lâm Chính sao.
Thế nhưng đúng lúc này Nhan Khả Nhi cảm thấy hoang mang. Cô ấy phát hiện ra tay của mình…đã có thể cử động được.
Mặc dù vẫn còn hơi đau âm ỉ nhưng so với thương thế nghiêm trọng trước đó thì rõ ràng là đã có sự khác biệt.
“Tay của cô ấy khỏi rồi”
“Ôi trời, Kiều sư huynh mới châm có vài cây mà tay của cô ấy đã khỏi rồi sao?”
“Thần kỳ quá!”
“Kiều sư huynh là Hoa Đà chuyển thế sao? Lợi hại thật…”
“Y thuật thần kỳ như vậy, Tiêu Hồng, cậu nghĩ là mình có thể đấu lại được không?”
Đám đệ tử của Nhị trưởng lão đắc ý, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt đầy khiêu khích. Nhan Khả Nhi cảm thấy áy náy. Cô rất muốn nói xin lỗi nhưng lại không thể lên tiếng.
“Nhìn thấy chưa Tiêu Hồng. Đây chính là thực lực của Kiều sư huynh. Tôi thấy anh không thể thắng được đâu”, Lý muội muội hừ giọng, trừng mắt với anh.
“Cậu thua thì cũng thôi, lại còn lôi cả trưởng lão vào. Lần này giải thích với các trưởng lão thế nào đây?”, Phương sư tỷ hừ giọng.
Nếu mà thua thì chẳng lẽ Thương Miểu lại phải khấu đầu thật sao?
Vậy thì quá mất mặt. Không ai có thể chấp nhận được.
“Ngũ trưởng lão, người này ngông cuồng như vậy, không chỉ gây họa lớn mà còn đắc tội với cả Nhị trưởng lão, khiến chúng ta mất mặt, tôi thấy chi bằng đuổi cậu ta ra khỏi đây để tránh bị liên lụy. Nếu bắt ông phải đi khấu đầu trước Nhị trưởng lão thì thể diện của ông biết để đi đâu? Nhị trưởng lão cũng khó xử. Ông thấy thế nào?”, Kiều Chiến Bắc thản nhiên nói.
Dứt lời, Phương sử tỷ cũng phụ họa theo.
“Sư phụ, Kiều sư huynh nói đúng. Đây là họa do Tiêu Hồng gây ra, sư phụ không cần phải gánh làm gì”, Phương sư tỷ lên tiếng.
“Lúc này mà không làm vậy thì chẳng lẽ lại đi tạ tội với Nhị trưởng lão thật? Như vậy thì sư phụ sẽ không còn chỗ đứng trong thôn nữa mất”.
“Sư phụ, đuổi hắn ra khỏi thôn đi”.