Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Chương 1362: Thiên tài trác tuyệt

"Trưởng thôn đến rồi". 

Có người kêu lên. 

Các đệ tử ở hai bên lập tức khựng lại, rồi lần lượt chạy tới chào hỏi. 

"Ừ". 

Nhan Tam Khai gật đầu, bước về phía Lâm Chính. 

"Trưởng thôn, xin ông hãy làm chủ cho bố tôi". 

Vương Nhất nước mắt giàn giụa, xông tới quỳ trước mặt Nhan Tam Khai, vừa khóc vừa nói: "Đệ tử Tiêu Hồng ám sát bố tôi, khiến bố tôi bị thương nặng, xin trưởng thôn hãy lấy lại công bằng cho bố tôi". 

"Xin trưởng thôn hãy lấy lại công bằng cho trưởng lão của chúng tôi". 

Đám người Kiều Chiến Bắc cũng lần lượt quỳ xuống nói, ai nấy tâm trạng kích động. 

Thương Miểu lập tức cuống lên, vội ôm quyền nói: "Trưởng thôn, lần này là Vương trưởng lão chỉ đích danh đệ tử của tôi, hai y võ so tài, xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên mới bị như vậy. Đây là chuyện rất bình thường, không liên quan đến đệ tử Tiêu Hồng". 

"Vớ vẩn! Nếu chỉ là y võ so tài, thì sao có thể khiến bố tôi bị như vậy được?", Vương Nhất tức giận nói. 

"Cha anh bị như vậy thì chỉ có thể là do tài không bằng người chứ tại ai được chứ?", Lâm Chính bình tĩnh nói. 

"Anh... anh... anh...", Vương Nhất tức đến nỗi không thốt nên lời. 

"Được rồi, các cậu đừng nói nữa, tôi đã nghe phong thanh chuyện này từ Tứ trưởng lão, cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì. Chuyện này kết thúc tại đây, không được nhắc đến nữa, rõ chưa?", Nhan Tam Khai trầm giọng nói. 

"Vâng, trưởng thôn". 

Mọi người cao giọng đáp, không ai dám phản bác. 

"Mau, lập tức đưa trưởng lão Vương Kiều đi chữa trị, những người còn lại... giải tán đi". 

Nhan Tam Khai lại phẩy tay. 

Mọi người đang định rời đi. 

"Khoan đã!". 

Lâm Chính bỗng lớn tiếng kêu lên. 

"Hử?". 

Mọi người đều ngoảnh lại. 

Lâm Chính bước mấy bước tới, chặn đường bọn họ, bình thản nói: "Trưởng thôn, tôi và trưởng lão Vương Kiều đã nói trước rồi, nếu ai thua thì phải dập đầu xin lỗi đối phương. Hành động này của tôi không phải là tức giận nhất thời, mà là để giữ thể diện cho trưởng lão của tôi. Nếu bây giờ trưởng lão Vương Kiều đã thua, thì hãy bắt bọn họ thực hiện lời hứa đi". 

Anh vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều sa sầm mặt. 

"Tiêu sư đệ, trưởng thôn đã đến rồi, cậu đừng truy cứu nữa, nếu không mọi chuyện ầm ĩ lên thì khó mà xử lý", Phương sư tỷ ý thức được tình hình bất ổn, vội vàng bước tới, nhỏ giọng khuyên nhủ. 

"Chuyện này hãy hỏi trưởng lão đi, tôi chiến đấu là vì trưởng lão, nếu ông ấy muốn chấm dứt tại đây, thì tôi còn gì để ca thán chứ?", Lâm Chính ném củ khoai lang nóng bỏng tay này sang cho Thương Miểu. 

Thương Miểu tỏ vẻ sửng sốt, có chút khó xử. 

Nếu ép những người này quỳ xuống xin lỗi, thì ông ta không chỉ đắc tội với bọn họ, mà còn đắc tội với trưởng thôn. Nếu không ép thì e là rất nhiều đệ tử sẽ hoàn toàn thất vọng về ông ta. 

Trong tình huống này, lựa chọn thế nào cũng không phù hợp. 

Thương Miểu khổ không nói nên lời. 

Nhưng đúng lúc này, trưởng thôn bỗng lên tiếng: "Kiều Chiến Bắc! Vương Nhất!". 

"Trưởng thôn!". 

Hai người vội đáp. 

"Dẫn theo sư đệ sư muội của các cậu, mau dập đầu xin lỗi trưởng lão Thương Miểu đi", trưởng thôn bình thản nói. 

"Hả?". 

"Ơ..." 

Hai người trố mắt ra. 

"Sao nào? Muốn tôi phải nhắc lại sao?", trưởng thôn lại nói. 

Hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể dập đầu xin lỗi. 

Kiều Chiến Bắc thầm kêu khổ trong lòng. 

"Về phần trưởng lão Vương Kiều, bây giờ ông ta đang bị thương, chắc chắn là không tiện làm việc này, chờ vết thương của ông ta khỏi rồi, tôi sẽ bảo ông ta đích thân đến gặp trưởng lão Thương Miểu. Trưởng lão Thương Miểu, ông thấy sao?", trưởng thôn nói. 

"Được, cứ làm thế đi, cứ làm thế đi...", Thương Miểu lau mồ hôi trên trán, vội vàng đáp. 

"Còn cậu có ý kiến gì không?", Nhan Tam Khai nhìn Lâm Chính. 

"Tôi thì có thể có ý kiến gì chứ?", Lâm Chính mỉm cười. 

"Không có ý kiến gì thì tốt, tất cả giải tán đi. Thương Miểu, Tiêu Hồng, hai người đi theo tôi". 

Nhan Tam Khai bình thản nói, rồi xoay người đi vào nhà thờ tổ. 

Thương Miểu có chút lo lắng. 

Ông ta sợ rằng Nhan Tam Khai sẽ vì chuyện này mà trách phạt mình. 

Nhưng vừa vào trong nhà thờ tổ, Nhan Tam Khai đã lên tiếng. 

"Trưởng lão Thương Miểu, Phi Hoa Thần Châm... là do ông truyền thụ cho đệ tử Tiêu Hồng sao?". 

"Không phải, đương nhiên là không phải rồi... Sao Thương Miểu có thể biết Phi Hoa Thần Châm được chứ? Trưởng thôn hiểu lầm rồi!", Thương Miểu vội đáp. 

"Ồ, Tiêu Hồng, vậy cậu học được Phi Hoa Thần Châm ở đâu vậy? Hơn nữa châm thuật của cậu... thực sự chỉ là học được từ trưởng lão Thương Miểu sao?", Nhan Tam Khai lập tức truy hỏi. 

Có thể đánh bại Vương Kiều... Điều này đã vượt khỏi phạm vi truyền thụ của Thương Miểu rồi. 

Nhan Tam Khai tuyệt đối không tin Tiêu Hồng chỉ được Thương Miểu dạy dỗ. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement