Chương 1384: Đuổi cùng giết tận
"Nhan Tam Khai, ông muốn chém muốn giết thế nào thì tùy, ra tay đi!".
Thủ Mệnh hít sâu một hơi, nghiến răng nói.
"Cô đã thả thuốc dẫn của chúng tôi đi, để trừng phạt thì cô hãy làm thuốc dẫn đi. Tuy lễ dược tế đã bị phá hỏng, nhưng tôi sẽ làm bù, tổ chức lại lễ dược tế khác. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ kế thừa tất cả mọi thứ của người bề trên, trở thành người bề trên mới của thôn Dược Vương, các người phải phò tá tôi", Nhan Tam Khai lớn tiếng kêu lên.
"Vâng, người bề trên!".
"Bái kiến người bề trên!".
"Bái kiến người bề trên!".
Các nguyên lão trong thôn lần lượt quỳ xuống đất hô to, không ai phản đối Nhan Tam Khai.
Dù sao ở trong thôn, thực lực của Nhan Tam Khai hơn hẳn những người này.
Nhan Tam Khai cười lớn, vô cùng hài lòng, vung tay lên nói: "Đưa hai người bọn chúng xuống dưới giết đi! Nghe đây, lúc giết bọn chúng phải chú ý chút, hai người này là những người tài giỏi trong số các đệ tử ở thôn ta, thiên phú phi phàm, hãy nhớ cho thêm thuốc, tận dụng thiên phú của chúng. Thuốc dẫn như vậy mới là thượng hạng!".
"Tuân lệnh!".
Mấy cao thủ bước tới.
Hùng Giới Thiên tức giận gầm lên, còn muốn giãy giụa, nhưng vô ích.
Còn Thủ Mệnh chỉ có thể lặng lẽ nhìn, không hề phản kháng.
Đôi mắt cô ta ngập tràn tuyệt vọng.
Nhưng đúng lúc này.
Ục ục ục...
Những âm thanh kỳ dị vang lên ở đầm nước độc sau lưng mọi người.
Ai nấy đều chấn động, vội nhìn về phía đầm nước độc.
"Có chuyện gì vậy?".
Bọn họ kêu lên kinh ngạc.
"Hình như trong đầm nước độc này có gì đó", có đệ tử kêu lên.
"Có gì đó?".
Nhan Tam Khai sửng sốt, mở to mắt nhìn mặt nước.
Chỉ thấy một cái bóng đen dần trồi lên khỏi đầm nước.
Đó là một người.
Anh đứng thẳng dậy.
Ào!
Nước bắn tung tóe, rồi một người bước ra.
Đó chính là Lâm Chính.
"Cái gì?".
Tất cả mọi người đều há hốc miệng.
"A!".
Nhan Tam Khai hét to một tiếng, ngã ngồi xuống đất, hai mắt mở trừng trừng, dáng vẻ như nhìn thấy ma.
Lâm Chính thở hổn hển, toàn thân ướt sũng, đôi mắt đỏ ngầu bình tĩnh nhìn tất cả những người đang có mặt.
"Thần y Lâm! Anh không sao? Tốt quá!".
Tiết Phù đang đòi sống đòi chết ở bên kia nhìn thấy thế thì mừng rỡ như điên.
"Thần y Lâm!".
Thủ Mệnh cũng sửng sốt.
"Hử?".
Dường như lúc này Lâm Chính mới để ý đến Thủ Mệnh và Hùng Giới Thiên, anh nhíu mày hỏi: "Chẳng phải các chị đã đi rồi sao? Tại sao vẫn còn ở đây?".
"Ơ...", Thủ Mệnh không biết trả lời thế nào, nhưng Hùng Giới Thiên thì cuống cuồng kêu lên: "Thần y Lâm, cứu chúng tôi với! Chúng tôi bị sư đệ phản bội, rồi lại bị bắt về. Bọn họ muốn lấy chúng tôi làm thuốc dẫn, còn muốn chia xác của cô chủ Nhan Khả Nhi nữa! Xin hãy cứu chúng tôi với!".
"Vậy sao?".
Ánh mắt Lâm Chính dữ tợn, nhìn thi thể Nhan Khả Nhi đang nằm bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, trong lòng lại dâng lên sự thù hận.
"Ông lại đây!".
Lâm Chính nhìn Nhan Tam Khai, bình tĩnh nói.
"Đừng... đừng mà, thần y Lâm... đừng mà..."
Nhan Tam Khai run rẩy kêu lên, không dám nhúc nhích bước chân.
Những người khác cũng sợ hãi tột cùng.
Dù sao đây cũng là người mà ngay cả người bề trên cũng không giết chết được...
Ngay cả bom độc và mây độc của người bề trên cũng không làm gì được anh, thì những người còn lại của thôn Dược Vương dựa vào đâu để đối đầu với anh chứ?
Đã có người nhận ra sự bất thường, quay đầu định chạy.
"Chạy sao?".
Lâm Chính hừ lạnh, tung người nhảy lên, lập tức lao tới trước mặt người kia như một u hồn, đánh một chưởng vào đầu hắn.
Vèo!
Một luồng độc lực đen sì bắn ra từ lòng bàn tay.
Người kia không kịp hét lên tiếng nào, đã giống như một miếng băng tan, biến thành một vũng máu.
"Hả?".
Tất cả đều bị dọa sợ.
"Thần y Lâm tha mạng!".
"Xin hãy tha mạng!".
Bọn họ lần lượt quỳ xuống đất, dập đầu với Lâm Chính.
Tốc độ quỷ mị và thủ đoạn đáng sợ như vậy, sao bọn họ dám phản kháng chứ?
Nhưng... Lâm Chính đã vô cùng căm thù và chán ghét đám người này của thôn Dược Vương.
"Bây giờ xin tha mạng... liệu có muộn quá không?", Lâm Chính khàn giọng nói.
Giọng nói như vang lên từ địa ngục, khiến lòng người run sợ.
Chỉ thấy Lâm Chính lại nhảy cái nữa, hạ xuống trước mặt Nhan Tam Khai.
"Thần y Lâm, cậu... cậu muốn làm gì?".
Nhan Tam Khai sợ đến mức lùi lại liên tục.
"Điều này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là giết người rồi!".
Lâm Chính bình thản nói, giơ tay chộp lấy Nhan Tam Khai.
"A! Tao giết mày!".
Nhan Tam Khai hét lên, thấy không chạy được, liền nhón châm bạc đâm về phía Lâm Chính.
Phập!
Châm độc đâm vào người anh!
Nhưng... hoàn toàn không có tác dụng gì!
Ngay cả bom độc của người bề trên cũng không làm gì được Lâm Chính, thì chút độc này của ông ta không đáng để vào mắt.
Nhan Tam Khai run rẩy nhìn, đầu óc đã trống rỗng.
Ông ta không biết làm thế nào để giết được Lâm Chính, làm thế nào để tự cứu mình...
"Xem ra cứ thế giết ông thì hời cho ông quá".
Lâm Chính bình thản nói với Nhan Tam Khai.
"Cậu... cậu không thể giết tôi được, nếu không... nếu không...", Nhan Tam Khai còn định đe dọa Lâm Chính, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Đúng lúc này.
Rắc!
"A!".
Nhan Tam Khai hét lên thảm thiết.
Một cánh tay của ông ta đã bị Lâm Chính bẻ gãy.
Nỗi đau đớn dữ dội khiến ông ta gần như ngất đi.
Nhưng ông ta mới kêu được mấy tiếng, thì cánh tay còn lại cũng bất ngờ bị bẻ nốt...
"Nếu ông đã thích giết người, chế thành thuốc dẫn như vậy, thì hôm nay tôi cũng sẽ chia xác ông ra".
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!