Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Chương 1405: Trút giận

“Thằng khốn! Mày còn dám đánh trả?”, người nhà họ Trương tức giận. 

“Tên vô dụng này cũng giỏi đánh đấm đấy chứ”, có người cảm thấy bất ngờ, lên tiếng. 

“Giỏi đánh đấm thì có tác dụng gì? Nếu đánh nhau thật, anh Lôi chỉ dùng đầu ngón tay cũng có thể nghiến chết anh ta!”, Uông Hiểu Mạn khinh thường nói. 

Trương Tùng Hồng tức giận, liên tục quát lên: “Xông lên! Xông lên! Bắt cậu ta lại! Bắt cậu ta lại!”. 

“Vâng!”. 

Càng lúc càng có nhiều người nhà họ Trương xông lên. 

“Dừng tay! Dừng tay hết cho tôi!”. 

Ông cụ Trương vội vàng hét lên, nhưng không có tác dụng gì. 

Bà cụ Trương đã ra mặt, hiển nhiên người nhà họ Trương chỉ nghe bà cụ. 

Nhưng… quyền cước của Lâm Chính không chỉ nhanh mạnh, sức lực cũng lớn, sau vài đòn đánh đã hạ gục bốn người nhà họ Trương xông tới phía anh. 

“Cái gì?”. 

Tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp nơi. 

“Tinh Vũ, chuyện này là sao? Tên ở rể vô dụng này từ lúc nào lại lợi hại như vậy?”, người bên cạnh hỏi Trương Tinh Vũ đang ngơ ngác. 

“Tôi… Tôi cũng không biết!”, Trương Tinh Vũ cũng không hiểu ra sao, vô cùng kinh ngạc. 

Bà ta biết Lâm Chính rất giỏi đánh đấm, nhưng anh có giỏi đánh đấm đi chăng nữa cũng là một người bình thường, sao có thể đối phó với những vệ sĩ được huấn luyện bài bản của nhà họ Trương? 

Nhất thời nhà họ Trương không dám tiến lên. 

Uông Hiểu Mạn bên này cũng kinh ngạc: “Tên vô dụng này giỏi đánh đấm vậy sao? Trước đây cũng chưa nghe nói bao giờ”. 

“Giỏi đánh đấm? Ha, bớt lừa gạt ở đây! Nghĩ tôi là thằng ngu thật à?”, Lôi Bằng khinh thường cười nhạt, nhìn chằm chằm người nhà họ Trương ở đó, nói: “Các người chỉ đang diễn kịch cho tôi xem mà thôi!”. 

“Diễn kịch?”, đám người Trương Tùng Hồng ngạc nhiên. 

“Loại người tay chân yếu ớt như Lâm Chính có thể đánh gục những người cao to như vậy chỉ bằng một chiêu sao? Ha ha, các người nghĩ đang đóng phim võ hiệp à?”. 

“Cậu Lôi, cậu hiểu lầm rồi, vì sao chúng tôi lại diễn kịch với Lâm Chính?”. 

“Các người chỉ không muốn đắc tội với tôi, vừa muốn bảo vệ cho Lâm Chính, thế là ra vẻ đại nghĩa diệt thân. Loại thủ đoạn hèn kém này cũng muốn qua mắt được tôi? Nực cười!”. 

“Cậu Lôi, không phải giống như cậu nghĩ đâu…”. 

“Bớt nói thừa, người nhà họ Trương các người tránh ra hết, để tôi!”, Lôi Bằng phất tay. 

Người xung quanh anh ta lập tức nối đuôi nhau xông tới. 

Nhưng Lâm Chính đâu thể nào đứng yên tại chỗ chịu đòn? 

Anh giậm chân xuống đất, nhảy vọt về phía trước, chỉ trong nháy mắt đã đến gần Lôi Bằng. 

Tốc độ này khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng. 

“Cái gì?”. 

Lôi Bằng kinh hãi, chưa kịp phản ứng, Lâm Chính đã tát vào mặt anh ta một bạt tai. 

Bốp! 

Lôi Bằng xoay vòng tại chỗ, đập mạnh xuống đất. 

“Á!”. 

Uông Hiểu Mạn sợ hãi hét lên. 

“Cậu chủ!”. 

“Mẹ nó, tao đánh chết mày!”. 

Đám thuộc hạ nhào tới, dồn về phía Lâm Chính. 

Lâm Chính bị bao vây, hoàn toàn không còn chỗ nào để tránh. 

Nhưng giây sau, một bóng người già nua đã lao vào trong đám đông, đánh gục những kẻ xông về phía Lâm Chính. 

“Quản gia?”. 

Mọi người ngạc nhiên nhìn bóng người đó. 

Đó chính là quản gia của nhà họ Trương. Người chỉ nghe lời một mình ông cụ Trương. Quản gia đã từng học võ, nền tảng rất tốt, đối phó những kẻ này không thành vấn đề. 

Ông ấy vừa xuất hiện đã đại diện cho thái độ của ông cụ Trương. 

“Trương Trung Hoa, ông làm gì vậy?”, bà cụ Trương tức giận đỏ bừng mặt. 

“Ném những người này ra ngoài cho tôi! Kể cả Lôi Bằng! Đuổi hết ra ngoài!”. 

Ông cụ Trương phồng mang trợn mắt, hét lên với quản gia. 

Quản gia gật đầu. 

“Trương Trung Hoa, ông điên rồi! Nhà họ Trương xong đời rồi! Nhà họ Trương tiêu rồi! Tôi nhất định phải khiến nhà họ Trương các người biến mất khỏi tỉnh Quảng Liễu! Nhất định!”, Lôi Bằng ôm mặt, gào lên điên cuồng. 

“Ném Lôi Bằng đi trước, dám phản kháng thì đánh cho tôi!”, ông cụ Trương gào lên. 

Lần này ông ta đã hoàn toàn nổi giận! 

“Vâng thưa ông chủ!”. 

Quản gia gật đầu, lập tức tóm lấy Lôi Bằng. 

“Đừng động vào tao! Có tin tao băm mày ra không?”. 

Lôi Bằng gào lên, bắt đầu giãy giụa. 

Bốp bốp! 

Hai tiếng bạt tai to rõ vang lên. 

Lôi Bằng bị đánh đến mức nổi đom đóm mắt. 

“Anh Lôi!”. 

Uông Hiểu Mạn sợ đến mức không dám động đậy. 

“Ném ra ngoài!”, ông cụ Trương gào lên khe khẽ. 

Quản gia lập tức lôi Lôi Bằng ra ngoài. 

Lôi Bằng vẫn còn định phản kháng, nhưng sức lực không bằng quản gia, chỉ có thể vừa giãy giụa vừa gào thét. 

“Tôi nhất định sẽ cho nhà họ Trương các người biết mặt! Ông đợi đấy! Trương Trung Hoa! Ông đợi đấy!”. 

Tiếng gào thét điên cuồng như sắp chọc thủng mây xanh. 

Oán hận vô tận dâng tràn trong đầu Lôi Bằng. 

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh nhạt vang lên. 

“Người nhà họ Trương, các người định làm gì con trai tôi?”. 

Khi giọng nói ấy vang lên, cả căn phòng bỗng yên lặng lại. 

Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn ra phía cửa. 

“Bố! Bố! Bố đến rồi! Bố! Cuối cùng bố cũng đến rồi!”. 

Lôi Bằng mừng rỡ, kích động đến mức cả người run rẩy điên cuồng, giãy khỏi sự ràng buộc của quản gia, bò lăn ra bên ngoài. 

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement