Chương 1415:Cắt đứt quan hệ
Trương Trung Hoa ngồi xuống tảng đá ở bên cạnh, khuôn mặt già nua không có gì thay đổi, nhưng đôi mắt thì trợn tròn.
Con ngươi đục ngầu tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Ông ta vẫn chưa chấp nhận được.
Dù sao... chuyện này cũng quá kinh hãi.
Cháu rể ông ta lại chính là thần y Lâm hô mưa gọi gió, chấn động cả thế giới sao?
Thần y trẻ tuổi nhất và giỏi giang nhất đó sao?
"Thế à? Hóa ra là vậy..."
Trương Trung Hoa hít sâu một hơi, không ngừng lẩm bẩm, một lát sau liền cất tiếng cười lớn.
Đã lâu lắm ông ta không cười thoải mái như vậy.
"Cháu xin lỗi ông, do một số nguyên nhân, cháu đành phải giấu mọi người", Lâm Chính nói.
"Cháu không cần phải xin lỗi! Ông có thể hiểu được, chỉ là ông bất ngờ quá, không ngờ cháu rể ông lại là nhân vật có máu mặt như vậy, ha ha ha..."
Trương Trung Hoa cười lớn, đứng dậy vuốt râu, ánh mắt nhìn Lâm Chính đầy yêu quý và tán thưởng: "Nào nào nào, Lâm Chính, lại đây ông xem nào!".
Lâm Chính bước tới, đứng trước mặt Trương Trung Hoa.
Trương Trung Hoa lại nhìn một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu: "Lâm Chính à, cháu nói cháu là thần y Lâm, nhưng tại sao khuôn mặt cháu... lại khác trên tivi thế?".
Lâm Chính đâm châm bạc vào cổ.
Xương mặt anh lập tức di chuyển, một lát sau khuôn mặt đã trở nên đẹp như thiên thần.
"Hả?".
Trương Trung Hoa trợn mắt há miệng: "Đây là gì vậy? Ảo thuật sao?".
"Ông ngoại, đây không phải là ảo thuật, đây chỉ là thuật thác cốt trong Đông y, di chuyển xương cốt vùng mặt, thay đổi dung mạo, nhờ cách này mà cháu có thể dễ dàng đạt được mục đích dịch dung".
"Dịch dung?", Trương Trung Hoa kinh ngạc: "Vậy khuôn mặt nào là của cháu?".
"Đây là diện mạo thật của cháu, trước đó chỉ là dịch dung mà thôi, nói ra thì cũng là dung mạo trước đây của cháu".
"Dung mạo trước đây?".
"Cháu thường xuyên tắm nước thuốc, uống dược vật, đương nhiên diện mạo sẽ có sự thay đổi".
“Vậy tại sao cháu phải thay đổi dung mạo, che giấu thân phận? Chắc Tiểu Nhu và Tinh Vũ… không biết đúng không?”, Trương Trung Hoa không nhịn được hỏi.
Ông ta hiểu quá rõ về tính cách của con gái mình.
Nếu Trương Tinh Vũ biết Lâm Chính chính là thần y Lâm, thì sao dám sỉ nhục anh? Vu oan giá họa cho anh chứ?
Lâm Chính chần chừ một lát rồi lắc đầu: “Ông ngoại, bây giờ cháu vẫn chưa tiện nói cho mọi người biết chuyện của cháu, cháu không muốn mang lại rắc rối cho mọi người. Cháu nghĩ sẽ có ngày mọi người biết rõ tất cả”.
Trương Trung Hoa khẽ gật đầu.
“Nếu đã vậy thì ông sẽ không hỏi nữa. Tuy cháu ở rể nhà họ Tô, mấy năm nay chịu không ít khổ sở, nhưng ông tin chắc chắn Tiểu Nhu sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của cháu”.
Trương Trung Hoa cũng từng nghe về cảnh ngộ của Lâm Chính.
Bởi vì ở rể, nên mấy năm nay anh vẫn luôn sống rất khó khăn, thậm chí người nhà họ Tô còn không muốn nhìn thấy anh.
Trên thực tế bản thân Trương Trung Hoa cũng rất thất vọng về Lâm Chính, nhưng dù sao cũng là cháu rể của mình, nên ông ta không muốn bỏ rơi.
“Cô ấy hiểu hay không đã không còn quan trọng nữa”, Lâm Chính lắc đầu.
“Tại sao?”, Trương Trung Hoa hơi sửng sốt.
“Bởi vì chẳng bao lâu nữa, cháu sẽ rời đi, còn cuộc hôn nhân giữa cháu và Tiểu Nhu… cũng nên kết thúc rồi”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Đôi mắt già nua của Trương Trung Hoa mở to, nhìn Lâm Chính với vẻ khó tin.
Nhưng ông ta nhanh chóng ý thức được gì đó.
Ông ta đã trải qua đủ phong ba cuộc đời, có chuyện gì mà chưa từng thấy, đương nhiên cũng hiểu được ẩn ý của Lâm Chính.
“Tiểu Chính, cháu… hãy tự bảo vệ bản thân!”.
“Vâng”.
…
Rời khỏi sau núi mới phát hiện người nhà họ Trương đang tề tựu ở cổng sau núi, ai nấy tỏ vẻ lo lắng, hoảng sợ bất an.
Thấy Lâm Chính và Trương Trung Hoa đi ra, mọi người liền xúm lại.
“Ông chủ, ông không sao chứ?”.
“Bố, rốt cuộc ở sau núi xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có động tĩnh lớn như vậy?”.
“Ông nội, Băng Thượng Quân kia đâu rồi?”.
Người nhà họ Trương mồm năm miệng mười.
“Lâm Chính!”.
Trương Tinh Vũ tức giận xông tới, trừng mắt gầm lên với anh: “Thằng chó chết này! Cậu chạy ra sau núi làm gì hả? Tôi nói cho cậu biết, đừng hòng lấy danh tiếng của thần y Lâm ra để lừa bịp nữa! Cậu không nhìn lại xem mình là cái thá gì! Cậu giấu được người khác nhưng không giấu được tôi đâu! Cậu hại con gái tôi thê thảm như vậy! Tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”.
Nhưng bà ta còn chưa nói xong.
Bốp!
Một tiếng tát tai vang lên giòn giã.
Trương Tinh Vũ lùi lại mấy bước, trên má là một dấu tay đỏ chót.