Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

 

“Lâm Chính, cậu đang ở đâu, cút ra đây cho tôi?” 

Trước cửa học viện Huyền y Phái có một chiếc taxi. Tô Thái và Lưu Mãn San tức giận, hằm hằm lao vào trong. ông ta gầm lên. 

Lâm Chính từ trong phòng lạnh bước ra. Tô Thái bước tới, túm cổ áo anh và hét: “Con gái tôi đâu?” 

“Cô ấy đã chết rồi”, Lâm Chính không hề đánh trả, thậm chí cũng không thể hiện biểu cảm gì. Nếu Tô Thái ra tay thì Lâm Chính cũng chấp nhận lĩnh trọn cú đấm của ông ta. 

“Con bé vẫn chưa chết, nó vẫn chưa chết”, Tô Thái không thể chấp nhận được điều này. 

“Cô ấy bị mất máu quá nhiều dẫn tới tử vong. Hơn nữa thời gian chết kéo dài nên não đã chết hoàn toàn, tim có hiện tượng co lại. Giờ chỉ có thần tiên mới cứu được cô ấy thôi”. 

“Hãy đối diện với sự thực đi bác cả”, Lâm Chính bặm môi, đáp lại. 

“Tôi không tin. Tôi không tin, Tô Dư sẽ không chết”, Tô Thái lại gào lên. Hai mắt ông ta đỏ au, ông ta muốn đấm vào mặt Lâm Chính... 

Thế nhưng dù ông ta có cố gắng thế nào thì cũng không thể nào làm được. Tay ông ta run rẩy cực độ. 

Rõ ràng...Dù miệng nói là không tin nhưng ông đã thầm thừa nhận rồi. 

“Tôi đưa Tô Dư tới đây để dùng máy móc của học viện tạm thời cấp đông cho cô ấy. Sau này y thuật có thêm bước phát triển thì tôi sẽ nghĩ cách cứu Tô Dư”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn. 

Tô Thái trố tròn mắt nhìn Lâm Chính. Sau đó ông ta buông ta ra, dựa người vào tường. 

“Tô Dư ơi! Con gái của tôi!”, Lưu Mãn San cũng rống lên. Bà ta kích động tới mức ngất ngay tại chỗ. 

“Mãn San, Mãn San!”, Tô Thái vội vàng đỡ lấy bà ta. 

“Bác cả, bác đưa bác gái về nghỉ ngơi trước đi. Chuyện này để tôi xử lý”, Lâm Chính lên tiếng. 

“Cậu định xử lý thế nào?”, Tô Thái hít một hơi thật sâu, hỏi lại: “Tôi thấy thôi bỏ đi. Chuyện của Tô Dư….cậu cũng đừng can dự vào nữa. Nghe lời tôi, tôi cũng vì muốn tốt cho cậu thôi”. 

“Tốt cho tôi sao?” 

Lâm Chính chau mày, nhìn chăm chăm Tô Thái: “Có vẻ như bác biết điều gì à?” 

“Cụ thể thì tôi cũng không nắm. Hôm qua lúc trong nhà vệ sinh tôi thấy Tô Dư ra ngoài ban công nhận điện thoại. Lúc đó rất muộn rồi. Giọng con bé có vẻ như đang nói với một nhân vật tầm cỡ nào đó. Con bé không ngừng cầu xin đối phương. Tôi nghĩ con bé tự sát có lẽ là do người này”. 

“Người nói chuyện điện thoại với Tô Dư là ai?”, Lâm Chính liền hỏi. 

Tô Thái lắc đầu: “Lâm Chính, tôi nói rồi, đừng xen vào chuyện này nữa. Như vậy sẽ tốt cho cậu. Tô Dư là nghệ sĩ của công ty Dương Hoa, có Dương Hoa làm chỗ dựa, không phải là người mà người thường có thể động vào. Vậy thì người có thể động vào con bé chắc chắn không phải là người tầm thường, ít nhất sẽ là người mà chúng ta không thể đối phó được. Lâm Chính, cậu mau về đi. Chuyện của Tô Dư hãy coi như là chuyện ngoài ý muốn". 

Vừa nói Tô Thái vừa quay mặt đi, lau vội nước mắt. 

Lâm Chính im lặng. Mười đầu ngón tay ghim chặt, anh nghiến răng. 

“Tôi biết rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu. 

Tô Thái không nói gì nữa, chỉ đưa Lưu Mãn San về. 

Lâm Chính ngồi xuống chiếc ghế ngay bên cạnh, lấy ra một hộp thuốc, châm một điếu. Khuôn mặt anh tối sầm. 

“Chủ tịch Lâm!”, lúc này, Khang Gia Hào vội vàng đi tới. Lâm Chính ngẩng đầu. 

“Cậu xem báo ngày hôm nay đi ạ” Khang Gia Hào trầm giọng. 

Lâm Chính lấy điện thoại ra, đọc tin ngày hôm nay. Một dòng chữ kinh người giật tít báo đập ngay vào mắt. 

“Tô Dư - ngôi sao hot nhất hiện nay nợ hợp đồng lên tới hàng trăm tỷ tệ, cùng đường đã cắt cổ tay tự tử…” 

Chưa nói tới nội dung bài tin mà chỉ riêng những lời bình luận thôi cũng đủ khủng khiếp rồi. 

“Cái gì? Tô Dư nợ hàng trăm tỷ tệ sao? Là giả phải không?” 

“Chắc chắn tin này là giả rồi! Cô Tô Dư đang yên đang lành sao lại nợ từng đó tiền được chứ?” 

“Cô ấy đã làm gì mà để nợ nhiều tiền như thế nhỉ?” 

“Giờ tin đồn thì cứ mặc kệ thế hả?" 

“Đừng vội, đợi thêm tin xem”. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement