Đây là cơ hội cuối cùng của Thẩm Hạo Thắng.
Thực ra ông ta không muốn ra tay với Lâm Chính vì tới cả bảo vật gia truyền ông ta cũng giao ra rồi, không cần phải toan tính gì nữa để tránh gia tộc lại phải gặp kiếp nạn.
Thế nhưng Huyết Nam Ngục cũng không phải người bình thường. Đó là ma đầu nổi tiếng.
Nếu như làm trái ý của ông ta thì nhà họ Thẩm cũng khó thoát thân, hơn nữa còn chết vô cùng thê thảm.
Cả hai bên đều không thể đắc tôi vậy thì chọn nghe theo Huyết Nam Ngục vậy. Phối hợp với ông ta để giết thần y Lâm. Như vậy không chỉ có thể báo thù mà còn có thể thoát kiếp bị diệt vong.
Nghĩ như vậy Thẩm Hạo Thắng không còn do dự nữa, ông ta siết chặt con dao trong tay, nín thở và nhìn chăm chăm Lâm Chính, chỉ đợi anh ta tới gần là sẽ tung ra đòn chí mạng.
Nhất định phải đâm trúng tim anh.
Nhất định! Thẩm Hạo Thắng tự nhủ. Ông ta đang chờ đợi thời cơ. Lâm Chính bước tới, ngồi xuống đưa tay ra kiểm tra người nhà họ Thẩm. Thẩm Hạo Thắng vốn định ra tay nhưng tư thế ngồi của anh khiến ông ta không thể nào đâm trúng tim anh được.
“Người này bị tắc khí mạch, cần phải tiến hành làm nhuận khí, để tôi giúp”, Lâm Chính điềm đạm nói, sau đó lấy ra một con dao, sau đó dùng một ngón tay chém lên con dao này. Trong nháy mắt, con dao lập tức gãy làm hai.
“Cái gì?”, Thẩm Hạo Thắng tái mặt, con ngươi suýt rơi ra ngoài. Ông ta có thể cảm nhận được Lâm Chính không hề vận nội lực mà chỉ sử dụng sức mạnh của thể xác.
“Sao thế?”, Lâm Chính quay qua hỏi.
Thẩm Hạo Thắng run rẩy, cố nặn ra một nụ cười: “Thần y Lâm chỉ dùng sức mạnh của một ngón tay mà có thể chém gãy một cả con dao…thật khiến người khác phải bái phục”.
“Đây đã là gì?", Lâm Chính lắc đầu, cầm mảnh dao mới bị gãy, rạch một đường trên người người nhà họ Thẩm.
Trong nháy mắt, một lượng khí xì ra từ miệng vết thương. Người bị ngất co giật sau đó bắt đầu hớp lấy không khí, thở hổn hển. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Thẩm Hạo Thắng do dự. Ông ta dần thả lỏng con dao ra.
Thần y Lâm có thể chém gãy con dao chỉ bằng một ngón tay thì chứng tỏ là sức mạnh của anh không phải dạng tầm thường. Vậy dù ông ta có đánh lén thì cũng chưa chắc đã giết chết được thần y Lâm.
Phải làm sao đây? Thẩm Hạo Thắng hoang mang, bối rối.
Thế nhưng nếu không ra tay thì Huyết Nam Ngục sẽ phải làm sao? Gã đó vô cùng giảo hoạt, mặc dù nói là không sợ thần y Lâm nhưng thấy anh mạnh như vậy thì ông ta cũng sẽ không tùy tiện xuất hiện đâu.
Nếu Thẩm Hạo Thắng không ra tay thì Huyết Nam Ngục cũng sẽ không ra tay và sau đó chắc chắn ma đầu này sẽ tính sổ với ông ta.
Vậy thì phải làm sao? Thẩm Hạo Thắng cuống cả lên. Ông ta toát mồ hôi hột. Đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng: “Còn không ra tay sao?”
Thẩm Hạo Thắng giật mình quay qua nhìn Lâm Chính.
“Thần y Lâm…cậu nói gì cơ? Ra tay gì cơ?”, Thẩm Hạo Thắng mỉm cười
“Tôi thấy con dao của ông rồi. Khoảng cách gần như vậy để tấn công là cơ hội đấy. Nếu ông còn do dự thì sẽ mất đi cơ hội tốt”, Lâm Chính nói.
Hóa ra nhất cử nhất động của ông ta đều không tránh khỏi tầm mắt của anh…Thẩm Hạo Thắng tái mặt, cuối cùng bặm môi, quỳ xuống trước mặt Lâm Chính.
“Thần y Lâm, không phải tôi muốn ra tay với cậu, thực ra…là…Huyết Nam Ngục - lão hồ ly đó ép tôi…”
“Huyết Nam Ngục sao?”, Lâm Chính chau mày: “Ma Đầu Sáu Tay?”
“Được lắm Thẩm Hạo Thắng, dám bán đứng tôi! Tôi sẽ cho ông chết không có đất chôn!”, đúng lúc Thẩm Hạo Thắng nói lên sự thật với Lâm Chính thì một giọng nói vang lên. Ngay sau đó mùi máu tanh xộc đến.
“To gan”, Nguyên Tinh tức giận, đứng dậy cản cơn gió nặng mùi máu lại.
Rầm! Âm thanh nặng nề vang lên. Hai bóng hình va chạm rồi tách ra trong không gian.
Nguyên Tinh sau khi đáp đất bèn lùi lại, cơ thể khẽ loạng choạng. Bóng hình còn lại không phải ai khác chính là Huyết Nam Ngục. Ông ta cũng chao đảo. Đến lúc đứng vững lại thì ông ta nhìn chăm chăm Nguyên Tinh.
“Ông là ai?”
“Tôi là Nguyên Tinh! Ông dám hại thần quân? Chán sống rồi à??”, Nguyên Tinh hừ giọng.
“Nguyên Tinh?”, Huyết Nam Ngục suy nghĩ rồi đột nhiên tái mặt: “Lẽ nào ông là thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo?”,
“Đúng vậy!”
“Vậy thần quân mà ông nói lẽ nào chính là…Đông Hoàng Thần Quân?”
“Đúng vậy! Thần y Lâm chính là Đông Hoàng Thần Quân của Đông Hoàng Giáo”, Nguyên Tinh lạnh lùng nói.
“Hóa ra thần y Lâm còn mạnh như vậy à! Có điều Nguyên Tinh, ông tưởng rằng tôi sợ ông sao? Chỉ dựa vào ông mà đòi ngăn chặn tôi? Tôi muốn giết ai thì người đó phải chết”, Huyết Nam Ngục hừ giọng.
“Ồ? Huyết Nam Ngục, ông thật sự lợi hại như vậy à? Sao tôi lại không biết nhỉ?”, có một giọng nói khác vang lên. Đó chính là Tào Tùng Dương
“Thái thượng trưởng lão của Cổ Phái”, Huyết Nam Ngục biết Tào Tùng Dương, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng kỳ quái. Một Nguyên Tinh đã khó nhằn rồi, giờ thêm cả Tào Tùng Dương nữa…chẳng trách Thẩm Hạo Thắng lại cúi đầu trước thần y Lâm.
Ông ta hơi khinh suất rồi. Huyết Nam Ngục nín thở.
“Ông là Ma Đầu Sáu Tay Huyết Nam Ngục à?”, Lâm Chính bước lên.
“Đúng vậy”.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!