Nghe thấy lời người đàn ông tóc trắng nói, tất cả người nhà họ Lâm đều cảm thấy khó tin.
"Là người của nhà họ Lâm ta xông vào cấm địa? Việc này... sao có thể chứ?".
“Là ai mà có thể to gan như vậy?”.
"Nếu là người nhà họ Lâm thì phải biết rõ hậu quả khi xông vào cấm địa mới phải! Bọn họ không sợ hậu quả sao?".
Không ai chịu tin.
"Sao nào? Các cậu nghĩ là tôi lừa các cậu sao? Hừ, cho dù các cậu không tin tôi, thì chắc là tin cánh cửa này chứ?", sắc mặt người đàn ông tóc trắng lạnh lùng, ánh mắt đầy tức giận nói.
"Không không không, Dạ Kiếm đại nhân, chúng tôi tuyệt đối không nghi ngờ anh, xin anh đừng hiểu lầm, chỉ là chuyện này quá khó tin mà thôi", một quản sự hít sâu một hơi, nói.
"Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, cấm địa thất thủ, chúng ta đều khó tránh trách nhiệm, đến lúc gia chủ trách tội, thì không ai gánh nổi đâu", người đàn ông tóc bạc quát.
Tất cả bọn họ đều run rẩy.
"Dạ Kiếm đại nhân, anh nói xem bây giờ chúng tôi phải làm sao đây? Chúng tôi nghe anh hết!", quản sự kia vội nói.
"Lập tức phái người phong tỏa toàn bộ lối vào cấm địa, những người còn lại mau theo tôi vào sâu bên trong, bắt người kia lại!".
"Rõ!".
"Ngoài ra, mau mời gia chủ đến, mời tất cả tộc trưởng cường giả đến nữa, nếu không khó mà bắt được người kia!".
"Vâng!".
Bọn họ lập tức hành động.
Lối vào cũng bắt đầu tiến hành bố trí việc phòng ngự đâu ra đấy.
Nhưng người đàn ông tóc trắng chưa vội xuống ngay.
Anh ta từng giao thủ với Lâm Chính, thậm chí biết rõ Lâm Chính có thực lực đáng sợ, mình tuyệt đối không thể đối phó với người này được. Cho dù có những người nhà họ Lâm này giúp đỡ, thì cũng khó mà chiếm được thượng phong.
Thế nên anh ta vẫn phải chờ, chờ các cao thủ của nhà họ Lâm đến rồi cùng xuống, tiến hành bao vây tiêu diệt đối thủ.
Cấm địa xảy ra chuyện, đây là chuyện lớn, các cường giả nhà họ Lâm nhanh chóng có mặt ở lối vào cấm địa.
"Dạ Kiếm, xảy ra chuyện gì vậy?".
Một người đàn ông đẹp trai, mặc trường bào màu đỏ, dẫn theo một đám người nhà họ Lâm hộc tốc chạy tới.
Dạ Kiếm sửng sốt, vội cúi người nói: "Tiên sinh, sao anh lại đến đây?".
"Ngay cả anh cũng bị kinh động, sao tôi có thể không đến chứ?", người đàn ông mặc áo bào đỏ cười nói: "Được rồi, chúng ta nói vào chuyện chính đi, người đâu?".
"Ở trong".
"Ở trong? Tức là chưa chạy đúng không?".
"Phải".
"Hắn mở cửa kiểu gì vậy?".
"Cậu ta là người nhà họ Lâm!", người đàn ông tóc trắng khàn giọng đáp.
"Người nhà họ Lâm?".
Hơi thở của người đàn ông mặc áo bào đỏ như nghẹn lại, sau đó cười ra tiếng: "Sao nhà họ Lâm chúng ta có thể có người to gan, dám xông vào cấm địa như vậy chứ? Huống hồ cấm địa này không phải ai cũng vào được. Nếu thực lực không đủ mà tự ý xông vào chỉ có tự đâm đầu vào chỗ chết! Chỉ có đám người gia chủ mới có thể vào cấm địa một mình, nhưng hôm nay bọn họ đều họp ở nhà chính, hoạt động ngay dưới mí mắt gia chủ, ai có thể phân thân tới đây xông vào cấm địa chứ?".
Người đàn ông mặc áo bào đỏ không tin.
Các cao thủ đến cùng anh ta cũng không tin.
Nhưng người đàn ông tóc trắng tên là Dạ Kiếm lại lắc đầu lia lịa.
"Không phải là người của nhà chính Lâm Thị! Nhà chính Lâm Thị không có người trẻ như vậy!".
"Còn trẻ?", người đàn ông mặc áo bào đỏ nhíu mày: "Đối phương bao nhiêu tuổi?".
"Có khả năng... khoảng 20 tuổi!", Dạ Kiếm khàn giọng đáp.
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều im lặng.
Ngay cả người đàn ông mặc áo bào đỏ cũng không thốt nên lời.
Một lát sau, anh ta mới hít vào một hơi, khàn giọng nói: "Liệu anh có nhận nhầm không?".
"Anh cảm thấy tôi là người vô dụng như vậy sao? Ngay cả điều này cũng đoán sai?".
"Tôi không có ý này, chỉ có điều... người có thể mở được cánh cửa bằng đồng trong cấm địa mới chỉ hơn 20 tuổi... Điều này có nghĩa là gì? Chắc không phải anh định nói với tôi là nhà họ Lâm chúng tôi xuất hiện một người mới hơn 20 tuổi nhưng đã có thể vào được cấm địa một mình đấy chứ? Dạ Kiếm, là anh điên hay là tôi điên đây? Đây là chuyện không thể!", người đàn ông mặc áo bào đỏ lắc đầu, thực sự không dám tin.
Nhưng Dạ Kiếm không nói gì, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Người đàn ông mặc áo bào đỏ thấy thế liền biết là Dạ Kiếm nói thật.
Dù sao từ trước đến nay, anh ta chưa nói đùa bao giờ.
"Nói cho tôi nghe ý kiến của anh", người đàn ông áo bào đỏ khàn giọng nói.
"Lập tức vào sâu bên trong, bắt cậu ta lại!", Dạ Kiếm đáp.
Người đàn ông mặc áo bảo đỏ suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.
"Không được!".
"Anh còn do dự gì chứ? Bây giờ không bắt thì còn đợi đến bao giờ?", Dạ Kiếm cuống quýt nói.
"Anh bình tĩnh đi Dạ Kiếm, anh nghĩ mà xem, người này xông vào cấm địa một mình thì giống gì nào? Giống một con ba ba trong rọ! Bây giờ cậu ta muốn ra khỏi cấm địa thì chỉ có một con đường! Đó là lối này! Ngoài con đường này ra, cấm địa chẳng khác nào một nhà tù! Nếu đã vậy thì chúng ta còn vào bắt cậu ta làm gì? Không bằng ngoan ngoãn chờ cậu ta ra ngoài, tự chui đầu vào lưới, chẳng phải dễ dàng hơn sao?", người đàn ông mặc áo bào đỏ cười nói.
"Việc này...", Dạ Kiếm sửng sốt, không chờ anh ta trả lời, phía sau đã có giọng nói vang lên.
"Đúng vậy, không cần vào trong bắt đâu, ôm cây đợi thỏ ở đây mới là thượng sách".
Ai nấy đều quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tất cả đều biến sắc.
Ngay cả Dạ Kiếm cũng không ngoại lệ.
Gần như tất cả mọi người bao gồm Dạ Kiếm và người đàn ông mặc áo bào đỏ đều quỳ xuống đất, cung kính hành lễ với người đang đi tới.
"Bái kiến tiên sinh!".
Tiếng hô như sóng, vô cùng cung kính.
Dạ Kiếm trong lòng run sợ, da đầu tê dại.
Anh ta không ngờ chuyện của cấm địa cũng làm kinh động đến cả vị này.
Xem ra hôm nay, kẻ xông vào cấm địa gặp xui xẻo rồi...
"Tất cả đứng lên đi", người kia khẽ nói.
Bọn họ lại cảm ơn rồi mới cung kính đứng dậy.
Hành động của bọn họ cứ như người mới đến là hoàng đế.
Người hầu ở bên cạnh lấy một chiếc ghế ra đặt ở trước lối vào.
Người kia ngồi xuống, liếc mắt nhìn lối vào cấm địa, bình tĩnh nói: "Trong cấm địa cơ quan trùng trùng, cực kỳ nguy hiểm, trên thực tế nhà họ Lâm ta không có ai dám nói đặt chân vào cấm địa mà bình an vô sự. Nếu phái quá nhiều người xuống cấm địa, không nói đến việc có bắt được người kia hay không, chỉ sợ chưa bắt được đã mất mười mấy mạng người. Như vây thì mất nhiều hơn được. Thế nên, chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ ở đây đi, sớm muộn cũng có ngày cậu ta phải ra".
"Vâng, tiên sinh".