Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Mấy người nhà họ Lâm nghe thấy vậy thì khẽ tái mặt. Nhưng họ không hề tỏ ra sợ hãi. Lâm Hằng Chí thản nhiên nhìn Lâm Chính. 

“Chủ tịch Lâm, Giang Thành không phải là của cậu mà là của quốc gia. Ai cũng có thể vào hay ra được. Không phải do cậu quyết”, Lâm Hằng Chí thản nhiên nói. 

“Vậy sao?” 

“Huống hồ, nếu như theo như cậu nói thì có phải là tôi có thể buộc tội cậu bắt Lâm Nhược Nam không?”, Lâm Hằng Chí chất vấn. 

Lâm Chính lẳng lặng nhìn anh ta. Anh châm một điếu thuốc, nói giọng khàn khàn: “Xem ra các người không rõ tình hình hiện tại của nhà họ Lâm cũng như thái độ của tôi dành cho mọi người rồi nhỉ”. 

“Cậu Lâm, tôi biết cậu rất mạnh nhưng điều đó không có nghĩa là nhà họ Lâm chúng tôi sợ cậu. Nhà họ Lâm chúng tôi không ra tay là vì chẳng qua muốn tạo mối quan hệ tốt với Dương Hoa mà thôi. Như vậy tương lai cũng sẽ tốt lên. Dù sao chuyện của Lâm Nhược Nam cũng là chuyện của nhà chúng tôi, nếu như chủ tịch Lâm xen vào thì cũng có nghĩa là chạm vào giới hạn của chúng tôi rồi đó! Hằng Chí tôi lần này tới đây là đại diện cho gia tộc, phải đưa được Lâm Nhược Nam về, hơn nữa đưa về bằng mọi giá. Nếu như cậu Lâm vẫn cố chấp muốn đối kháng thì chúng tôi đành phải sử dụng vũ lực thôi”. 

“Vậy để tôi xem vũ lực của các người đến đâu nào”, Lâm Chính nói bằng giọng vô cảm. 

“Cậu Lâm thật sự muốn sự việc đi tới bước này sao?”, Lâm Hằng Chí chau mày. 

“Mỗi người tự chặt đứt một cánh tay, sau đó về. Đây là sự khoan dung lớn nhất mà tôi dành cho các người rồi đấy”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn, có vẻ như không muốn nói nhiều với Lâm Hằng Chí nữa. 

Thế nhưng anh ta chỉ lắc đầu, khẽ quay người. Những người khác nhà họ Lâm cũng quay người theo. 

Lâm Chính cảm thấy hết sức kỳ lạ. Lúc này anh mới phát hiện ra sau cùng bọn họ xuất hiện một người đàn ông mặc áo bào đen viền đỏ với mái tóc bạc trắng. 

Bàn tay người đàn ông có màu đen, mắt hõm sâu, mặt trắng bệch, trông như ẩn quân tử. Thế nhưng khí tức của ông ta thì vô cùng đặc biệt. Ông tay chắp hai tay sau lưng, đôi mắt đục ngàu như nhìn thấu sự đời, trông vô cùng khác thường. 

Advertisement
Điều khiến Lâm Chính ngạc nhiên nhất là người này có thể tự giấu đi khí tức của mình khiến cho Lâm Chính không hề để ý thấy sự tồn tại của ông ta. 

Người đàn ông này bước vào đây từ khi nào vậy? Lúc ông ta bước vào, tại sao anh lại không phát hiện ra? 

Hơn nữa tại sao ngay cả lúc này khi ông ta đứng trước mặt thì Lâm Chính cũng có cảm giác như ông ta có thể biến mất bất cứ lúc nào thế? 

Thật thần kỳ. Lâm Chính đanh mặt. 

“Người này là ai vậy?”, anh hỏi. 

“Có lẽ cậu đã từng nghe qua tên của vị này - Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ, chắc cậu biết chứ”, Lâm Hằng Chí nói. 

“Đạọ Hoàng sao?", Lâm Chính chau mày sau đó đanh mặt. 

“Xem ra thần y Lâm từng nghe qua tôi rồi nhỉ”, người đàn ông nhìn Lâm Chính và nói. 

“Sao có thể chưa từng nghe được chứ? Đạo Hoàng tung hoành khắp giới võ đạo nhiều năm qua, danh tiếng lẫy lừng, khinh công vô đối, kinh diễm thế nhân. Nếu như tôi chưa tùng nghe qua thì chẳng phải là quá có lỗi sao?”, Lâm Chính điềm đạm nói. 

“Nếu đã vậy thì chắc cậu cũng biết thủ đoạn của tôi đúng không?”, người đàn ông lạnh lùng nói. 

“Đương nhiên là biết. Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ không bao giờ *đạo vật, chỉ đạo người, đạo đầu người, chân tay và lục phủ ngũ tạng. Nhiều khi chưa đạo đã giết người ta rồi. Dù cho đối phương có được bảo vệ tới mức nào thì cũng bị ông giết chết, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, đó chính là lý do ông được gọi là Đạo Hoàng”, Lâm Chính nói giọng châm biếm. 

(*đạo : ăn trộm) 

Dứt lời Phong Thanh Vũ khẽ gật đầu. 

“Cũng được. Đã biết tôi thì chắc cậu cũng biết Lâm Nhược Nam là đệ tử của tôi! Mau ngoan ngoãn giao Lâm Nhược Nam ra đây, như vậy tôi sẽ tha cho cậu”. 

Lâm Chính đột nhiên hiểu ra. Chẳng trách Lâm Hằng Chí lại ngạo mạn như vậy, dám huênh hoang trước mặt anh, hóa ra là vì có Đạo Hoàng Thanh Phong Vũ chống lưng. 

“Tại sao tiền bối lại cho rằng người đó ở chỗ tôi?”, Lâm Chính không hề sợ hãi. Anh chỉ điềm đạm hỏi. 

“Bọn họ nói nhìn thấy đệ tử của tôi ở Giang Thành. Có lẽ là trốn ở đây thật. Đây là địa bàn của cậu, đệ tử của tôi chắc chắn nằm trong tay cậu. Thần y Lâm, từ sau khi tôi thu nạp đệ tử thì tôi đã không còn ra tay nhiều nữa. Tôi hi vọng hôm nay tay không cần phải nhuốm máu. Cậu cảm thấy thế nào?”, Phong Thanh Vũ lạnh lùng nhìn Lâm Chính. 

“Nói vậy tức là các người chỉ định tôi rồi phải không?” 

“Không hẳn như vậy. Có thể cậu không bắt được đồ đệ của tôi thật vì tôi thấy với tính cách của đồ đệ mình, có muốn chạy thì cậu cũng không giữ được", Phong Thanh Vũ thản nhiên nói. 

Câu nói này khiến nhà họ Lâm cảm thấy kỳ lạ. 

“Thưa ông”, Lâm Hằng Chí khẽ kêu lên. Thế nhưng Phong Thanh Vũ mặc kệ anh ta, chỉ tiếp tục nói: “Thế nhưng dù không phải cậu bắt được con bé thì tôi vẫn đòi người từ cậu”. 

“Tại sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. 

“Bởi vì Giang Thành là địa bàn của cậu. Đương nhiên là tôi phải tìm cậu rồi. Không cần biết cậu có bắt được con bé hay không thì tôi cứ tìm cậu là đúng rồi”, Phong Thanh Vũ dửng dưng nói. 

Giọng nói bá đạo khiến ai nghe cũng muốn bốc hỏa. Lâm Chính cũng vậy. 

“Nếu tôi không giao thì sao?”, Lâm Chính nhìn chăm chăm ông ta. 

“Vậy thì e rằng đầu của cậu phải giao cho tôi rồi”, Phong Thanh Vũ điềm đạm nói. 

Dứt lời, nhiệt độ trong căn phòng tưởng chừng giảm đi rất nhiều. Những người còn lại của nha họ Lâm cũng vô thức run bắn người. 

Họ đồng loạt quay qua nhìn Lâm Chính. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh đã nổi giận. Nhưng đây chính là điều mà nhà họ Lâm hi vọng nhìn thấy. 

Thực ra việc Phong Thanh Vũ xuất hiện cũng là một sự bất ngờ. Sau khi Lâm Nhược Nam xảy ra chuyện, nhà họ Lâm đã liên hệ với Phong Thanh Vũ, đáng tiếc ông ta chưa kịp tới thì Lâm Nhược Nam đã chạy mất rồi. Hơn nữa để thoát khỏi nhà họ Lâm thì cô ta đã vứt cả điện thoại đi. Thế nên Phong Thanh Vũ đã đích thân chạy tới nhà họ Lâm để đòi người. 

Vừa hay nhà họ Lâm cũng đang đuổi

cơ hội để thăm dò xem thực lực của Lâm Chính sẽ thế nào. 

Dù sao thì giai đoạn gần đây nhà họ Lâm cũng thu thập được không ít thông tin khủng khiếp liên quan tới Lâm Chính. Phần lớn thông tin đều được xác nhận là giả, tuy nhiên có vài thông tin không biết là thế nào. Do đó nhà họ Lâm cũng nhân cơ hội này đến Giang Thành một chuyến để thăm dò. 

Đối diện với sự chèn ép của họ, Lâm Chính chỉ im lặng. 

Phong Thanh Vũ chỉ nói: “Giờ là 11h sáng, thần y Lâm, tôi cho cậu ba tiếng đồng hồ để đưa Lâm Nhược Nam tới đây. Nghe rõ nhé, càng tìm được sớm thì càng tốt. Nếu như trong một tiếng đồng hồ có thể giao con bé cho tôi thì cậu bình an vô sự. Hai tiếng thì tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một món quà, còn ba tiếng thì chuẩn bị cho một món quà hậu hĩnh. Nếu quá ba tiếng mà không giao được người ra thì Giang Thành sẽ đổi chủ luôn nhé”, nói xong, Phong Thanh Vũ quay người định rời đi. 

Nhà họ Lâm cười khẩy. Lâm Hằng Chí thì vẫn cúi người trước Lâm Chính nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường. 

“Đứng lại”, lúc này Lâm Chính lên tiếng. 

Đám đông dừng lại. Phong Thanh Vũ cũng quay người: “Nghĩ thông rồi à?" 

Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Những lời ông vừa nói... là đang uy hiếp tôi đấy à?" 

Advertisement
';
Advertisement