Rầm!
Vách tường đổ ập xuống.
Phòng làm việc bụi bay mù mịt, trông rất bừa bộn.
Đám người nhà họ Lâm như Lâm Hằng Chí vội vàng lùi ra ngoài cửa.
Võ sĩ chiến đấu không đến lượt bọn họ nhúng tay, cuộc giao thủ cấp độ này, bọn họ xông tới thì chỉ có đâm đầu vào chỗ chết.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc là đường đường Đạo Hoàng Phong Thanh Vũ mà không thể chiếm thế thượng phong trước thần y Lâm?
Thần y Lâm này… đáng sợ quá rồi đấy!
Rõ ràng anh còn trẻ như vậy!
Bọn họ không dám thở mạnh, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Bàn tay như sắt thép của anh đã siết chặt cổ Phong Thanh Vũ.
Cần cổ gầy guộc bị bóp cho biến dạng, khuôn mặt già nua của Phong Thanh Vũ lập tức đỏ bừng lên.
Nhưng ông ta không hề hoảng hốt.
Ngược lại còn tỏ vẻ bình thản, vẻ mặt đó khiến khuôn mặt đang đỏ bừng của ông ta có vẻ vô cùng quỷ dị.
“Hử?”.
Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy không đúng lắm.
Nhưng lúc này anh cũng không quan tâm được nhiều nữa, lập tức giơ quyền lên đấm về phía Phong Thanh Vũ, định đánh nát đầu ông ta.
Nhưng đúng lúc nắm đấm sắp nện tới.
Vù!
Phong Thanh Vũ trong tay anh bỗng dưng biến mất.
Lâm Chính có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác trơn tuột như cá chạch trong lòng bàn tay mình, sau đó Phong Thanh Vũ liền biến mất tăm.
“Súc Cốt Công!”.
Nhận ra cảm giác này, Lâm Chính lập tức ý thức được nguyên nhân, đồng thời cũng hiểu ra mình đã trúng kế của Phong Thanh Vũ.
Ông ta cố ý để anh bóp cổ, rồi lợi dụng Súc Cốt Công để thoát được, sau đó phản kích.
Tấn công bất ngờ với khoảng cách gần như vậy thì Lâm Chính không thể tránh được.
Quả nhiên!
Bốp!
Lưng Lâm Chính lập tức trúng một chưởng.
Phong Thanh Vũ đã đứng ở sau lưng anh.
Một luồng sóng khí có thể xé toạc sắt thép bắn ra từ lòng bàn tay ông ta, đồ đạc xung quanh đều bị sóng khí này làm chấn động vỡ nát, đủ để thấy nó mạnh đến mức nào.
Chỉ có điều…
Lâm Chính vẫn đứng bất động.
Ánh mắt Phong Thanh Vũ tỏ vẻ quái dị.
“Tiên thiên cương khu?”, ông ta kêu lên thất thanh.
Vù!
Nắm đấm của Lâm Chính cũng không hề chậm, anh bất ngờ quay người lại, tấn công trực diện.
Ầm!
Một chùm khí bắn ra từ nắm đấm của anh như cầu vồng, xuyên qua tấm kính cường lực phía trước, vọt khỏi tòa nhà, lao thẳng lên trời.
Một quyền đáng sợ phá rách hư không.
Nhưng Phong Thanh Vũ né được.
Tốc độ của ông ta quá nhanh, cho dù tốc độ của Lâm Chính cũng nhanh, nhưng so với ông ta vẫn kém một bậc.
Lâm Chính nhíu chặt mày, thu quyền lại nhìn.
Chỉ thấy Phong Thanh Vũ xuất hiện ở bên cạnh cửa sổ, ông ta hơi thở dốc, đanh mặt lại nhìn Lâm Chính.
“Không ngờ cậu còn trẻ tuổi mà đã có thực lực như vậy, còn kiêm cả tiên thiên cương khu. Lời đồn quả nhiên là thật, thần y Lâm, cậu đúng là thiên kiên tuyệt thế!”, Phong Thanh Vũ khàn giọng nói.
“Ông cũng không tệ, không hổ là Đạo Hoàng, tốc độ và phản ứng của ông chắc là cả Hoa Quốc không ai có thể bì kịp”.
“Bản lĩnh của tôi bắt đầu khổ luyện từ lúc 5 tuổi đến tận bây giờ, bản lĩnh mấy chục năm mà giao đấu với cậu vẫn không chiếm được thượng phong, thì có gì đáng để kiêu ngạo chứ?”, Phong Thanh Vũ lạnh lùng nói: “Huống hồ cậu có tiên thiên cương khu, tôi muốn phá kim thân bất hoại để giết cậu cũng cực kỳ khó khăn… Xem ra trận chiến hôm nay không nhẹ nhàng như tưởng tượng của tôi chút nào”.
“Đừng nhiều lời nữa, nếu ông muốn đánh tiếp thì ra tay đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, đã dồn khí kình, chuẩn bị xông tới đánh tiếp.
Anh có tiên thiên cương khu hộ thân, lúc tấn công không cần kiêng dè bất cứ điều gì, có thể hoàn toàn phớt lờ các đòn công kích của Phong Thanh Vũ. Tuy tốc độ của ông ta nhanh đến mức khó tin, nhưng sức mạnh và sức phá hoại của ông ta lại không có gì nổi bật.
Hiển nhiên Phong Thanh Vũ cũng biết điều này, nhưng ông ta tin chắc cho dù là tiên thiên cương khu cũng có sơ hở, ông ta chỉ cần chờ cơ hội, bắt được sơ hở của đối phương thì không khó để đánh bại Lâm Chính.
Nếu không cứ thế bỏ chạy thì chẳng phải danh tiếng của Đạo Hoàng sẽ mất sạch sao?
Lâm Chính lại gần, quyền cước múa may vù vù, khí kình chẳng khác nào mưa giông bão giật dập dờn quanh người Phong Thanh Vũ, giống như từng lưỡi dao cứa vào tay chân ông ta, hạn chế hành động của ông ta.
Nhưng thế tấn công như cuồng phong bão táp này vẫn không thể hạn chế hoàn toàn Phong Thanh Vũ.
Bóng dáng ông ta vẫn như quỷ mị, tránh được từng đòn tấn công của Lâm Chính trong chớp mắt.
Lâm Chính chỉ có sức mạnh bá đạo, không thể chạm vào một sợi tóc của Phong Thanh Vũ.
Ngược lại, Lâm Chính tấn công càng ngày càng mạnh bạo, khiến anh cũng bắt đầu thở hổn hển.
Phong Thanh Vũ ung dung tránh né, có vẻ rất nhẹ nhàng, mặt không đỏ tim không đập, ngay cả khí ý quanh người ông ta cũng không dao động mấy.
“Cứ tiếp tục thế này, chắc chắn thể lực của thần y Lâm sẽ xuống dốc, đến lúc đó không duy trì được tiên thiên cương khu, cậu ta thất bại là cái chắc”, hai mắt Lâm Hằng Chí sáng lên, không nhịn được khẽ cười nói.
“Ha ha, sắp thắng rồi!”.
“Lẽ nào hôm nay Đạo Hoàng sẽ lấy được đầu của thần y Lâm sao?”.
“Đối với nhà họ Lâm ta thì đây đúng là chuyện mừng! Dù sao như vậy cũng bớt một mối họa!”.
“Cũng không đến mức là họa, nếu nhà họ Lâm ta dốc hết toàn lực thì cần gì phải sợ thần y Lâm chứ? Huống hồ nhà họ Lâm ta cũng muốn lôi kéo được người này, chỉ là anh ta cứng đầu ngoan cố, giết đi cũng được”.
Người nhà họ Lâm xì xào bàn tán, ai nấy đều vô cùng kích động.
Cảnh tượng giao chiến cực kỳ kịch liệt, hầu hết đồ đạc trong phòng làm việc đã bị đập nát tan tành, cả bức tường cũng lung lay muốn sập. Cũng may đây là tầng thượng, không đến mức khiến cả tòa nhà sụp đổ, nếu không cả tòa nhà Dương Hoa sẽ gặp nguy hiểm mất.
Cứ như vậy hơn bốn phút thì Lâm Chính dừng lại.
Anh thở phì phò, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, cả người đã có chút đứng không vững.
Về phần Phong Thanh Vũ, vẻ mặt ông ta đầy bình thản, lặng lẽ nhìn Lâm Chính, ánh mắt lóe lên một tia dữ tợn.
“Cậu thua rồi!”, ông ta bình tĩnh nói: “Không ngờ thể lực của cậu lại kém như vậy, mới có một lúc mà cậu đã hết hơi rồi… Tôi có chút nghi ngờ, không biết thực lực của cậu đáng sợ như vậy có phải là nhờ dược vật hay không?”.
“Dược vật?”, Lâm Chính lắc đầu, vừa thở dốc vừa đáp: “Ông nghĩ nhiều rồi, thể lực của tôi không bị hao tổn chỉ vì mấy quyền mấy cước này, thực ra lúc này không phải là tôi thua, mà là ông thua!”.
“Hử?”.
Phong Thanh Vũ không khỏi sửng sốt, còn tưởng là mình nghe nhầm.
Nhưng đúng lúc này, ông ta bỗng ý thức được sự bất ổn, vội nhìn xung quanh.
Chỉ thấy hầu hết các bức tường xung quanh đã bị phá hoại, trần nhà cũng không còn, thậm chí còn thể nhìn thấy cảnh sắc trên trời từ phòng làm việc.
Trống trải như vậy, nhưng không biết tại sao, ông ta lại có cảm giác khó thở.
Dường như bây giờ ông ta đã bị nhốt vào trong một chiếc lồng.
“Hỏng rồi!”.
Phong Thanh Vũ bỗng kinh hãi kêu lên, sau đó phản ứng lại.
“Phong Thanh Vũ, ông không chạy được đâu!”.
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó chậm rãi giơ lòng bàn tay lên.
Các đầu ngón tay anh tỏa ra rất nhiều khí thể như sợi chỉ.
Những khí thể này lan ra xung quanh như thiếu nữ rải hoa, dường như đang nối liền gì đó.
“Đó là gì vậy?”.
Người nhà họ Lâm cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Lâm Hằng Chí cũng đanh mắt nhìn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!