Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Bọn họ vừa xuống xe đã có một cô gái mặc váy liền màu hồng đi tới. 

"Sư tỷ", nữ đệ tử cung kính chào. 

"Ừ, đưa ngay sư muội Lâm Nhược Nam đến đầm thánh làm lễ tẩy", cô gái nói. 

"Vâng, Lâm sư muội, mời đi bên này". 

"Ừm". 

Lâm Nhược Nam lập tức đi theo nữ đệ tử kia vào trong. 

Lâm Chính cũng đi cùng. 

Nữ đệ tử kia lập tức ngăn anh lại, quở mắng. 

"Nghiêm cấm đàn ông vào Hồng Nhan Cốc!". 

Lâm Chính hơi nhíu mày, nhìn về phía cô gái kia. 

"Cho anh ta vào đi, các giảng sư đã đồng ý rồi, anh ta vào cùng Lâm sư muội", cô gái nói. 

"Sư tỷ, việc này..." 

"Không sao đâu, chỉ là thí luyện cùng Lâm sư muội, thí luyện kết thúc, trong cốc sẽ có sắp xếp", cô gái nhỏ giọng nói, đồng thời nháy mắt với nữ đệ tử kia. 

Hình như nữ đệ tử hiểu ra gì đó, không nói gì nữa. 

Mấy người tiến vào, đi men theo con đường nhỏ hẹp. 

Trong Hồng Nhan Cốc chim hót hoa thơm, vách cốc hai bên treo không ít đồ trang trí đẹp đẽ. 

Dù sao cũng là nơi con gái sinh sống, nơi này ngăn nắp chỉnh tề, cho dù là một cành hoa ngọn cỏ cũng được nuôi trồng cắt tỉa rất cẩn thận. 

Đi vào hơn 10 phút thì thấy hai lối rẽ, một lối là đi lên trên, tiến về phía một ngọn núi thấp bên cạnh Hồng Nhan Cốc. 

Mấy người đi vào ngọn núi thấp, có thể thấy lưng chừng núi có một suối nước nóng tự nhiên. 

Xung quanh suối nước nóng có không ít người của Hồng Nhan Cốc. 

Ánh mắt bọn họ đanh lại, vẻ mặt nghiêm túc. 

Nữ đệ tử đưa Lâm Chính và Lâm Nhược Nam đến trước suối nước nóng này rồi nói: "Hai người hãy đợi ở đây đi". 

Advertisement
"Được". 

Lâm Nhược Nam gật đầu. 

Lâm Chính nhìn ngó xung quanh, quan sát mọi thứ của Hồng Nhan Cốc. 

Dọc đường đi, anh không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào của cơ quan. 

Nếu những thông tin Mã Hải nghe được từ Phong Thanh Vũ là thật, thì các cơ quan ở cổng Hồng Nhan Cốc được giấu ở đâu? 

Ở nơi chim hót hoa thơm như thế ngoại đào nguyên này thực sự ẩn chứa vô số sát cơ sao? 

Đúng lúc Lâm Chính đang suy tư, thì tiếng bước chân dồn dập vang lên. 

Sau đó liền thấy nữ đệ tử trước đó dẫn một đám thiếu nữ đi về phía suối nước nóng này. 

Các cô gái này ai nấy tỏ vẻ kích động, vui mừng náo nhiệt, vừa đi vừa ríu rít chuyện trò gì đó. 

Lâm Nhược Nam có chút bất ngờ. 

Lâm Chính liếc mắt nhìn những cô gái này, phát hiện quần áo trên người bọn họ đều cực kỳ xa hoa, rõ ràng là có xuất thân không hề tầm thường. 

“Bọn họ là ai vậy?”, Lâm Nhược Nam không nhịn được hỏi. 

“Bọn họ là các chị em chuẩn bị gia nhập Hồng Nhan Cốc như Lâm sư muội, mong cô đừng để ý”, nữ đệ tử cười đáp. 

“Ồ… năm nào Hồng Nhan Cốc các cô cũng tuyển nhiều người như vậy sao?”. 

“Không phải hàng năm, là hàng tuần”. 

“Hàng… hàng tuần? Vậy thì Hồng Nhan Cốc phải có bao nhiêu người chứ?”, Lâm Nhược Nam trợn mắt há mồm nói. 

Mọi người vây quanh suối nước nóng, ai nấy đều tỏ vẻ khó hiểu như Lâm Nhược Nam. 

Bọn họ không biết tiếp theo phải làm gì. 

Nhưng điều khiến bọn họ bàn tán xôn xao hơn cả là Lâm Chính ở bên cạnh Lâm Nhược Nam. 

“Sao lại có đàn ông vậy?”. 

“Chẳng phải Hồng Nhan Cốc không nhận đàn ông sao? Người này làm gì thế?”. 

“Nhưng anh ta đẹp trai thật đấy! Tôi thực sự rất muốn nhìn dáng vẻ của anh ta sau khi bỏ kính ra, chắc chắn là không tệ”. 

Mấy cô gái đỏ bừng mặt, lén nhìn Lâm Chính. 

Đúng lúc này, một cô gái mặc quần áo màu vàng đi vào khu vực suối nước nóng, sau đó lặng lẽ ngồi xuống một chiếc ghế ở phía trước suối, nhắm mắt dưỡng thần. 

“Hoa Huyền?”. 

Lâm Chính nhận ra cô gái này. 

Nhưng không biết cô ta đang làm gì. 

Cùng lúc đó, lại có một tốp đệ tử Hồng Nhan Cốc đi tới. 

Dẫn đầu là một cô gái tóc ngắn, cô ta vỗ tay nói: “Được rồi, các sư muội hãy yên lặng nào! Yên lặng!”. 

Mọi người lập tức ngừng nói, nhưng sự háo hức trong ánh mắt thì không thể che giấu. 

“Chào các sư muội, tôi tên là Triệu Nguyệt! Chắc hẳn đây là lần đầu các cô gặp tôi, bây giờ tôi sẽ phụ trách việc kiểm tra các cô. Người nào thông qua bài kiểm tra thì mới có thể chính thức gia nhập vào Hồng Nhan Cốc của chúng tôi”, Triệu Nguyệt nói. 

“Triệu Nguyệt sư tỷ, bọn em sẽ cố gắng!”. 

“Em nhất định có thể thông qua bài kiểm tra!”. 

Mọi người nhao nhao nói. 

“Các cô đều đến từ các thế gia, mỗi người đều có những điều kiện được trời xanh ưu ái. Hồng Nhan Cốc chúng tôi lựa chọn các cô đến đây cũng chính vì các cô phù hợp với tiêu chuẩn kiểm tra, nên tôi tin chắc hẳn các cô đều có thể thông qua”, Triệu Nguyệt nheo mắt cười nói: “Được rồi, bây giờ sẽ bắt đầu bài kiểm tra, mời các cô xếp hàng ngay ngắn, lần lượt tiến vào suối nước nóng này, đi từ đầu Nam sang đầu Bắc. Người nào có thể thuận lợi đi qua thì sẽ trở thành đệ tử chính thức của Hồng Nhan Cốc chúng tôi”. 

“Chỉ đơn giản vậy sao?”. 

Mọi người đều cảm thấy khó tin. 

“Đúng vậy, chỉ đơn giản thế thôi! Các cô có thể bắt đầu được rồi!”, Triệu Nguyệt cười đáp. 

Các cô gái này nghe thấy thế, lập tức trở nên hăng máu. 

Bọn họ còn tưởng là bài kiểm tra khó nhằn đến mức nào chứ! 

Một cô gái dẫn đầu không chút do dự, nhảy thẳng vào suối nước nóng, lội nước tiến về phía trước. 

Cô ta nhanh chóng đi được gần năm sáu mét. 

Những người ở trên bờ đều nở nụ cười. 

Việc đơn giản như vậy mà có thể coi là bài kiểm tra sao? 

Hồng Nhan Cốc này cũng biết đùa quá đấy! 

Trong lòng ai cũng thầm nghĩ như vậy. 

Nhưng Lâm Chính lại cảm thấy không đúng lắm. 

Anh nhìn chằm chằm nước trong suối nước nóng, cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó, rồi lại nhìn cô gái kia, trái tim bỗng vọt lên tận cổ họng. 

“Hồng Nhan Cốc này thật là vô vị! Bài kiểm tra vớ vẩn gì thế này? Đúng là lãng phí thời gian!”, Lâm Nhược Nam than thở. 

“Không ổn”, Lâm Chính nhỏ giọng kêu lên. 

“Không ổn chỗ nào?”, Lâm Nhược Nam ngoảnh sang hỏi. 

Lâm Chính không nói gì. 

Lâm Nhược Nam chu môi, cũng chẳng buồn hỏi nữa. 

 

 “Lẽ nào chân cô bị chuột rút à?”. 

Các cô gái trên bờ nhao nhao nói. 

Nhưng… cô gái dưới suối nước nóng vẫn làm thinh, giữ nguyên tư thế, không hề động đậy. 

Một cơn gió thổi qua, cơ thể cô gái bỗng nhiên nghiêng ngả, sau đó ùm một tiếng, ngã vào suối nước nóng, chậm rãi nổi lên. 

Đã chết! 

“A!”. 

Tất cả các cô gái đều hét lên ầm ĩ. 

Lâm Nhược Nam trợn tròn hai mắt, chứng kiến cảnh tượng này với vẻ khó tin. 

“Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy”. 

Sắc mặt Lâm Chính cũng trở nên lạnh lẽo. 

“Lâm sư huynh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Cô gái kia bị làm sao thế?”, Lâm Nhược Nam sợ đến mức suýt khóc, vội vàng hỏi. 

“Suối nước nóng này là nước đoạt mạng! Đừng xuống dưới đó, nếu không… chết là cái chắc!”, Lâm Chính khàn giọng nói. 

Advertisement
';
Advertisement