“Giết tôi?”.
Lâm Chính sững sờ một lúc lâu mới hoàn hồn lại, nói: “Tối qua không phải tôi đã chứng minh sự trong sạch của mình rồi sao? Chuyện ở cửa cốc của quý cốc không liên quan đến tôi”.
Tối hôm qua sau khi Hoa Huyền về thì không còn động tĩnh gì nữa, Lâm Chính không nghĩ cô ta sẽ cầm giày vội vã đến chỗ Hồng Nhan Cốc tố cáo.
“Tối hôm qua đúng là anh đã chứng minh chuyện này không liên quan đến mình, nhưng… người trong cốc vẫn không dung tha cho anh, vì anh là đàn ông, hiểu chưa?”, Triệu Nguyệt cắn răng nói.
“Chuyện đó…”.
“Bây giờ anh đi còn kịp, nếu tiếp tục ở lại đây thì sẽ chết chắc!”.
“Sao? Người của Hồng Nhan Cốc còn định giết người vô cớ hay sao?”.
“Không đâu, nể mặt Nhược Nam sư muội, trong cốc sẽ không trực tiếp ra tay với anh. Dù sao có thể chiêu mộ được một người thông qua khảo hạch thật không đơn giản, nhưng dù là vậy, muốn xử tử anh cũng rất đơn giản, chỉ cần mượn đao giết người là được”.
“Mượn đao giết người?”.
“Trong cốc quyết định phái Nhược Nam sư muội đến cấm địa hái thuốc!”.
“Ồ… Vậy thì đi là được rồi”.
“Chẳng lẽ anh không biết cấm địa trong cốc là nơi cực kỳ nguy hiểm sao?”.
“Nguy hiểm?”.
“Cấm địa được gọi là cấm địa là vì nghiêm cấm bất kỳ ai vào trong đó. Nó nằm ở nơi sâu nhất trong Hồng Nhan Cốc, ở đó toàn là chướng khí, hơn nữa còn có một vài dã thú đáng sợ và cạm bẫy tự nhiên, người không đủ thực lực vào trong đó sẽ không ra được. Cũng chính vì hoàn cảnh của nó đặc biệt nên mới có hoa thơm cỏ lạ sinh trưởng”.
“Nếu chỉ như vậy thì có gì nguy hiểm? Chỉ là một ít chướng khí và dã thú mà thôi, không có gì to tát”.
Advertisement
“Nếu thật sự chỉ có những thứ đó thì quả thật không có gì đáng sợ, nhưng trong cấm địa… thực ra còn có một người sống trong đó!”.
“Người sống trong đó?”.
“Đúng, người này luôn sống trong cấm địa, có lẽ đã mấy chục năm rồi. Ông ấy không cho phép bất kỳ ai của Hồng Nhan Cốc vào trong cấm địa. Một khi gặp phải người đó, người đó chắc chắn sẽ ra tay giết chết đệ tử Hồng Nhan Cốc. Đệ tử Hồng Nhan Cốc chúng tôi đến cấm địa hái thuốc đều phải cẩn thận, không được làm kinh động đến người đó! Lần này, người bên trên định lợi dụng người đó để giết anh!”.
“Nhưng Hồng Nhan Cốc các người phái cô Nhược Nam đi hái thuốc kia mà”.
“Cô Nhược Nam không đủ thực lực, vào cấm địa chắc chắn sẽ cực kỳ nguy hiểm. Anh là vệ sĩ của cô ấy, sao có thể không đi hái thuốc thay cô ấy? Chẳng lẽ anh muốn nhìn chủ của mình đưa đầu vào chỗ chết? Nếu là vậy, anh còn giữ vững nguyên tắc gì nữa?”, Triệu Nguyệt liếc nhìn anh, nói.
“Hóa ra là vậy…”.
Lâm Chính nghiêm túc gật đầu, nhưng lại vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì anh có thể danh chính ngôn thuận vào sâu trong Hồng Nhan Cốc.
Lo là anh cũng không biết mức độ nguy hiểm của cấm địa đó như thế nào.
Bỏ đi, đi bước nào tính bước đó.
“Thế nào? Anh quyết định xong chưa? Anh mau đi đi”, Triệu Nguyệt lại khuyên.
“Cảm ơn cô, cô Triệu, nhưng tôi vẫn câu nói đó, tôi phải hoàn thành nhiệm vụ của tôi, tuân thủ nguyên tắc của tôi!”.
“Anh… Đúng là đồ đầu gỗ!”, Triệu Nguyệt sốt ruột sắp trào nước mắt.
Cô ta cắn răng giậm chân, đột nhiên lấy một chiếc khăn tay từ trong túi ra, bịt mũi Lâm Chính.
Thuốc mê?
Lâm Chính sững người, lập tức đẩy Triệu Nguyệt ra, liên tục lùi lại, che mũi.
“Cô Triệu, cô muốn đánh thuốc mê tôi?”.
“Nếu anh không đi, tôi chỉ đành bắt buộc ném anh ra ngoài!”, Triệu Nguyệt cắn răng, lạnh lùng nói.
“Nếu cô làm như vậy, khi tôi tỉnh lại cũng sẽ quay về đây”, Lâm Chính nói.
“Anh…”.
Triệu Nguyệt tức đến mức không còn lời nào để nói, lại giậm chân, chạy thẳng ra ngoài.
Quả nhiên, đến buổi trưa, một nhóm người vào sân nhà, truyền nhiệm vụ cho Lâm Nhược Nam.
Cấm địa hung hiểm, với thực lực của Lâm Nhược Nam, nếu vào trong đó thì hoàn toàn là tự đưa đầu vào chỗ chết. Hồng Nhan Cốc đang ép Lâm Chính đứng ra thay mặt Lâm Nhược Nam.
Lâm Nhược Nam vốn định miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng lại bị Lâm Chính ngăn cản.
Anh sảng khoái đồng ý thay Lâm Nhược Nam chấp hành nhiệm vụ, đệ tử Hồng Nhân Cốc mới hài lòng rời đi.
“Lâm sư huynh, làm vậy… không có vấn đề gì chứ?”, Lâm Nhược Nam lo lắng không thôi.
“Sao? Cô không tin vào Chủ tịch Lâm, hay là không tin thần y Lâm?”, Lâm Chính hỏi ngược lại cô ta.
Lâm Nhược Nam khẽ rùng mình, cười khổ.
Mọi thứ đúng là giống như đang nằm mơ.
E rằng một tháng trước, dù có thế nào cô ta cũng không ngờ được mình lại trở thành sư muội của Chủ tịch Lâm…
Buổi tối, mấy đệ tử Hồng Nhan Cốc đi vào sân nhà đón Lâm Chính đi.
Để tránh cao thủ trong cấm địa, hành động hái thuốc đều được thực hiện vào buổi tối.
“Đây là người tên Kỳ Lân đó sao?”.
“Hừ, nhìn rất giống kẻ bội bạc!”.
“Nhất định không phải kẻ tốt lành gì!”.
Vài giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lâm Chính nhíu mày, nhìn thấy mấy đệ tử Hồng Nhan Cốc đang thảo luận về mình.