Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Nhìn những giọt Lạc Linh Huyết tỏa ra ánh sáng ở cổ tay Lâm Chính, đôi mắt dưới bộ tóc bù xù của quái nhân mở to hết cỡ. 

"Cái gì? Hai... hai mươi giọt Lạc Linh Huyết?", ông ta kêu lên thất thanh, cả người ngớ ra. 

"Sao nào? Ông còn muốn đánh với tôi nữa không?", Lâm Chính hạ tay xuống nói. 

Sắc mặt của quái nhân trở nên vô cùng lúng túng. 

"Cậu có nhiều Lạc Linh Huyết như vậy, tức là đã khai mở tiên thiên cương khu, muốn phá tiên thiên cương khu không phải là chuyện dễ. Hơn nữa, trước đó khi tôi giao đấu với cậu đã phát hiện cậu là một y võ. Một y võ sở hữu tiên thiên cương khu... quả thực rất khó để giết", quái nhân nặng nề gật đầu: "Tôi thừa nhận cậu có tư cách hợp tác với tôi". 

"Tốt lắm, nếu chúng ta đã đạt được thỏa thuận, thì hi vọng ông có thể tin tưởng tôi một chút". 

"Cậu nói dự định của cậu trước đi", quái nhân trầm giọng nói. 

"Cứ bình tĩnh, tôi muốn tìm hiểu tại sao ông lại xuất hiện ở đây, hơn nữa tại sao... không ngừng giết chóc những người Hồng Nhan Cốc xông vào nơi này? Đây là cấm địa của Hồng Nhan Cốc, ông ở đây lẽ nào ông cũng là người của Hồng Nhan Cốc?", Lâm Chính hỏi. 

"Tôi sao? Ha ha ha, tôi không phải là người của Hồng Nhan Cốc, nhưng cốc chủ của Hồng Nhan Cốc này lại có liên quan rất lớn đến tôi. Để tôi nói cho cậu biết, nếu không có tôi, thì không có Hồng Nhan Cốc huy hoàng như ngày hôm nay", quái nhân cười nói. 

Advertisement
"Vậy sao?". 

Lâm Chính còn định truy hỏi, nhưng quái nhân không muốn nói nữa, anh hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn từ bỏ. 

"Vậy mục đích của ông là gì?". 

"Việc này còn phải hỏi sao? Đương nhiên là tìm cốc chủ Hồng Nhan Cốc trả thù rồi! Tôi phải rút từng cái gân của bà ta, sau đó lột da bà ta, rút xương bà ta thiêu cháy, rồi lấy da của bà ta may thành áo mặc lên người tôi. Ha ha ha, tôi đang rất mong chờ ngày đó, ha ha ha...", quái nhân cười lớn. 

Giữa khu rừng tối tăm âm u này có vẻ vô cùng ghê rợn. 

"Còn cậu thì sao? Cậu có mục đích gì?". 

"Tôi hả? Mục đích của tôi rất đơn giản, tiêu diệt Hồng Nhan Cốc, loại bỏ sự uy hiếp của bọn họ đối với tôi là được", Lâm Chính nói. 

"Ha ha, nếu vậy thì chúng ta quả thực có chuyện để nói, cậu hãy nói kế hoạch của cậu đi". 

"Nếu mục đích của ông là cốc chủ Hồng Nhan Cốc, thì tôi muốn ra tay luôn với cốc chủ. Nhưng tôi không biết nhiều về cốc chủ Hồng Nhan Cốc, cũng không biết thực lực của bà ta thế nào. Hai chúng ta liên thủ liệu có giết được cốc chủ không?", Lâm Chính hỏi. 

"Cậu làm vậy chỉ có đường chết thôi", quái nhân cười khẩy: "Nếu cốc chủ Hồng Nhan Cốc quả thực dễ giết như vậy, thì tôi phải nấp ở đây kéo dài hơi tàn như vậy sao?". 

"Ồ, với thực lực của ông mà còn sợ cốc chủ Hồng Nhan Cốc sao?", Lâm Chính tỏ vẻ kinh ngạc. 

"Hừ, cậu thì biết cái gì chứ? Nếu là 30 năm trước thì tôi còn có thể quyết đấu một trận với bà ta, nhưng sau 30 năm, bà ta đã không còn là bà ta trước đây nữa rồi", quái nhân lắc đầu, ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn nói chân tướng ra. 

"Thực ra cốc chủ của Hồng Nhan Cốc hiện giờ là sư muội, cũng là thanh mai trúc mã của tôi. Chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau tập võ, cùng bái danh sư... Thiên phú của tôi và cô ấy bất phân cao thấp, thế nên thỉnh thoảng sẽ chỉ điểm cho đối phương. Tình cảm của chúng tôi rất tốt, tốt đến mức suýt nữa thì kết hôn". 

"Thực ra tôi đã tỏ tình vào năm sư muội 20 tuổi, nói rằng muốn lấy cô ấy, cô ấy rất vui, còn luôn miệng nói đồng ý không chút do dự, nhưng có một điều là phải chờ năm năm. Bởi vì một khi phá thân sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến việc tu luyện Hợp Khí Công của cô ấy. Cô ấy muốn chờ công pháp đại thành mới nghĩ đến chuyện kết hôn. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, liền quyết định sẽ chờ năm năm". 

"Nào ngờ sư muội ngày càng vùi đầu vào nghiên cứu võ đạo, cũng càng ngày càng say mê võ đạo thậm chí là thiên đạo. Lúc đầu tôi không để ý, cho đến một lần cô ấy luyện công suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, thì tôi mới ý thức được tầm quan trọng của vấn đề". 

"Lúc đó cô ấy đã lấy trộm mười mấy vị đan dược của sư phụ, muốn dựa vào số đan dược này để đột phá cảnh giới Hợp Khí Công đại thành. Nhưng chuyện trong võ đạo, dục tốc thì bất đạt, sư muội tẩu hỏa nhập ma, suýt nữa mất mạng. Nếu không nhờ sư phụ phát hiện ra sớm thì cô ấy đã chết rồi". 

"Sư phụ nổi giận, đuổi cô ấy khỏi sư môn, tôi và sư muội đồng lòng, đương nhiên là cùng nhau rời đi". 

"Nhưng sau chuyện này, sư muội vẫn không từ bỏ, mà còn ngao du bốn phương, tìm kiếm thần công thiên đạo". 

"Tôi thấy sư muội càng ngày càng điên cuồng, liền khuyên nhủ cô ấy, nhưng cô ấy không thèm đếm xỉa tới, mà còn điên cuồng hơn. Lúc đó tôi mới phát hiện sư muội đã thay đổi, cô ấy không còn là sư muội ngây thơ hồn nhiên mà tôi từng tiếp xúc trước đây nữa, mà trở nên điên cuồng và tà mị". 

"Lòng tôi nguội lạnh, chuẩn bị rời đi, nhưng sư muội lại cầu xin tôi giúp cô ấy lần cuối. Đó chính là giúp Hồng Nhan Cốc dẹp yên phản loạn". 

"Lúc đó Hồng Nhan Cốc xảy ra phản loạn, đệ tử tạo phản, thù trong giặc ngoài, sư muội muốn có được một vật của Hồng Nhan Cốc, nên định ra tay. Cô ấy nói với tôi, nếu có thể giúp cô ấy lần này, thì cô ấy sẽ quyết định thu tay, gả cho tôi, rồi cùng tôi ở ẩn". 

"Nhìn ánh mắt chân thành của sư muội, tôi tưởng rằng lần này sư muội sẽ thu tay thật, nào ngờ tất cả chỉ là cô ấy bịa ra lừa tôi, còn tôi... chỉ là một quân cờ của cô ấy". 

Quái nhân nói đến đây thì ngã ngồi xuống đất cười lớn. 

Nhưng cười một lát, khuôn mặt ông ta lại đầy nước mắt, sâu trong ánh mắt là sự đau khổ, dữ tợn... và thù hận. 

"Cậu có biết... sau khi tôi giúp sư muội dẹp yên trận phản loạn của Hồng Nhan Cốc, cô ấy đã làm gì không?", quái nhân ngừng cười, nheo mắt hỏi. 

Khóe mắt còn vương nước mắt. 

Advertisement
';
Advertisement