Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Cuối cùng Trang Bộ Phàm cũng ra tay! 

Mọi người lập tức đổ dồn mắt nhìn về phía ông ta! 

Ánh mắt ai nấy đều tỏ vẻ mong chờ. 

“Ồ? Cuối cùng ông cũng dám ra tay rồi à? Tôi còn tưởng ông chỉ biết rụt đầu ở phía sau, để tộc nhân của ông chịu chết chứ! Bây giờ thấy tộc nhân của ông khiến tôi gần sức cùng lực kiệt nên ông mới dám ra mặt chứ gì?”, Lâm Chính mỉm cười, nói toạc ra mưu kế của Trang Bộ Phàm. 

Trang Bộ Phàm hơi biến sắc, nhưng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ bình thường, thản nhiên nói: “Nói hươu nói vượn, tôi chỉ coi thường cậu thôi. Nếu biết cậu có thực lực như vậy thì tôi chắc chắn sẽ không để tộc nhân của tôi phải chịu chết. Cậu giết nhiều tộc nhân của tôi như vậy, hôm nay tôi sẽ phải rút gân lột da cậu mới có thể giải được mối hận trong lòng!”. 

Dứt lời, ông ta liền cầm kiếm lên, tay trái vuốt lên thân kiếm một cái. 

Xoẹt! 

Ngón tay bị cứa rách, máu tươi nhuộm đỏ thanh trường kiếm. 

Thanh kiếm bỗng chốc trở nên yêu dị đáng sợ. 

Trang Bộ Phàm cầm kiếm, chậm rãi đi về phía Lâm Chính. 

Sát khí nồng đậm. 

Nhưng Lâm Chính nhếch môi, vẻ mặt vô cùng bình thản. 

“Trang Bộ Phàm, có lẽ ông đã tính nhầm rồi”. 

“Là sao?”, Trang Bộ Phàm bình tĩnh hỏi. 

“Ông nghĩ bây giờ tôi đã bị tộc nhân của ông làm cho gần kiệt sức, nên mới dám ra tay, nhưng thực ra, mấy vết thương trên người tôi chẳng là gì cả”, Lâm Chính lắc đầu nói: “Lẽ nào ông đã quên rồi sao? Tôi… là một y võ! Tôi cũng là thần y mạnh nhất hiện giờ!”. 

Dứt lời, Lâm Chính liền thả thanh kiếm trong tay xuống, giơ bàn tay dính đầy máu lên, chậm rãi để lại gần lồng ngực mình. 

“Cái gì?”. 

Hơi thở Trang Bộ Phàm như nghẹn lại, đôi mắt gấp gáp nhìn về phía Lâm Chính. 

Advertisement
Lúc này ông ta mới phát hiện giữa năm ngón tay Lâm Chính đều là châm bạc, cùng với động tác của anh, tất cả số châm bạc này đều đâm vào người anh. 

Sau đó. 

Ầm! 

Cơ thể Lâm Chính lại phóng ra một luồng khí tức. 

Nhưng khí tức lần này không còn là độc khí, mà là… huyết khí. 

“Hỏng rồi!”. 

“Anh hai, cẩn thận!”. 

“Trang chủ!”. 

Người nhà họ Trang cuống cuồng kêu lên, Trang Bình Sinh, Trang Thái Thanh xông tới, định kéo Trang Bộ Phàm lại. 

Nhưng sao Trang Bộ Phàm chịu chứ? 

“Hư trương thanh thế! Chắc chắn là cậu ta đang hư trương thanh thế!”. 

Trang Bộ Phàm khẽ gầm lên, không lùi mà còn tiến, cầm kiếm xông tới, chém về phía đầu Lâm Chính. 

"Chết đi! Tàn Dương Huyết Kiếm Trảm!". 

Keng! 

Thanh kiếm sắc dính đầy máu tươi kia bắn ra kiếm quang vô tận, Trang Bộ Phàm dồn hết toàn bộ sức lực vào nó. 

Đến mức thanh kiếm phóng ra kiếm uy tuyệt thế vô song trước nay chưa từng thấy. 

Ầm! Ầm! Ầm! 

Kiếm chưa đến, nhưng kiếm uy đã làm chấn động mặt đất chỗ Lâm Chính đang đứng. 

Mặt đất bị kiếm uy làm cho sụp xuống, nứt toác... 

Ngay cả mọi người xung quang cũng bị kiếm uy làm cho chấn động bay đi, cho dù là Trang Bình Sinh, Trang Thái Thanh cũng không thể chống lại được. 

Đây là sức mạnh đến từ Trang Bộ Phàm. 

Đòn tấn công mạnh nhất đến từ người mạnh nhất sơn trang Huyết Kiếm, sao người bình thường có thể sánh bằng chứ? 

Trang Bộ Phàm không ra tay thì thôi, một khi ra tay, thì chắc chắn sẽ dốc hết sức, một kích trí mạng! 

Ông ta tin chắc đòn tấn công này sẽ giết được Lâm Chính. 

Cho dù anh có tiên thiên cương khu. 

Cho dù anh có thương ám huyền thể. 

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nín thở. 

Huyết Kiêu cũng không khỏi bước mấy bước tới, mở to mắt nhìn nhát kiếm này. 

Vô số người ở trong tối cũng phải kinh ngạc. 

Tim bọn họ vọt lên tận cổ họng, hơi thở dường như ngừng lại. 

Cuối cùng. 

Thanh kiếm sắc sắp chém vào đầu Lâm Chính. 

Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc... 

Vèo! 

Một bàn tay giơ về phía huyết kiếm đang chém tới kia. 

Sau đó... huyết kiếm khựng lại. 

Cả sơn trang Huyết Kiếm cũng khựng lại theo... 

Tất cả mọi người đều ngây ra nhìn cảnh tượng trước mắt, cơ thể bất động, ánh mắt đờ ra. 

Thời gian dường như ngừng lại. 

Giờ phút này, đầu óc bọn họ cũng trở nên trống rỗng. 

Nhát kiếm bá đạo của Trang Bộ Phàm đã bị thần y Lâm tay không đỡ được... 

Trang Bộ Phàm cũng ngây ra. 

Hơi thở của ông ta trở nên gấp gáp, không thể chấp nhận cảnh tượng trước mắt này, đầu óc ong lên, ngây ra như phỗng. 

Chút ý chí cuối cùng ép ông ta cố gắng rút kiếm lại. 

Nhưng bất kể ông ta dùng sức đến đâu, thì kiếm của ông ta cũng như dính chặt vào lòng bàn tay Lâm Chính, không thể rút lại được. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement