Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Người đàn ông vứt con dao, quay đầu bỏ chạy. Những tên khác cũng vội chạy ra khỏi nhà xưởng, mất dạng. 

Còn cô gái thì lại không. Cô ta biết không thể chạy thoát vì sẽ bị đám người kia bắt lại. Lúc này, cô ta bình tĩnh đứng im, nuốt nước bọt và nhìn chăm chăm Lâm Chính. 

Một lúc sau, cô gái tỏ ra nghi ngờ nhưng cũng cảm thấy vô cùng kích động. 

“Sao? Không sợ ma à mà không chạy?”, Lâm Chính nhìn cô gái. 

“So với ma thì có những người còn đáng sợ hơn”, cô gái lắc đầu: “Hơn nữa anh không phải là ma”. 

“Tại sao cô lại nghĩ vậy?” 

“Bởi vì ma thì không có bóng", cô gái chỉ vào chiếc bóng đổ dài trên mặt đất. 

“Cô dựa vào điều đó sao?” 

“Không, còn có một nguyên nhân nữa…”, hai mắt cô gái sáng lên. Cô ta đứng lại gần hơn, kích động hỏi: “Anh có phải là thần y Lâm không?” 

Lâm Chính giật mình, cười khổi “Cô biết tôi?” 

“Đương nhiên là biết! Em là fan của anh. Sao lại không nhận ra được! Vừa rồi cả người anh ướt nhẹp, hơn nữa ánh sáng không được tốt nên em nhất thời không nhận ra. Thật không ngờ lại gặp anh ở đây…Ôi trời ơi, đúng là trời thương em, tặng cho em một bạch mã hoàng tử”, cô gái kích động, cả người vồ về phía Lâm Chính và ôm chầm lấy anh. 

Lâm Chính cười bất lực: “Cô gái, không còn sớm nữa, mau tìm bạn em và cùng về nhà đi”. 

“Bọn họ không phải bạn em”, cô gái lắc đầu, tỏ vẻ sợ hãi : “Đám người đó chẳng tốt đẹp gì. Vừa nãy em mà rơi vào tay họ là thảm rồi. May mà có anh Lâm hù được họ”. 

“Ồ! Bọn họ là ai vậy?” 

“Một đám tay chân…ây da..không được…Tiểu Khuynh vẫn còn ở trong tay bọn họ. Em phải đi báo cảnh sát để cứu cô ấy”, cô gái đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn lấy điện thoại ra. Nhưng điện thoại bị ngâm nước nên đã bị hỏng rồi. Thế là cô gái khóc dở mếu dở: “Anh Lâm, điện thoại của em không gọi được, xin anh hãy báo cảnh sát, bạn của em bị bọn họ bắt rồi” 

Cô gái sụt sùi. 

Lâm Chính chau mày: “Đám người đó thật to gan. Điện thoại của anh ở đằng kia, giờ chúng ta sẽ báo cảnh sát’. 

Lâm Chính mặc quần áo và lấy điện thoại. 

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đám người đó bắt bạn học của em làm gì?”, Lâm Chính nói. 

“Do bạn của em xinh quá, khiến họ đố kỵ nên tức giận. Mà kẻ kia lại là người có thế lực, rồi lại tưởng bạn em cướp bạn trai của cô ta nên tìm cách bắt cô ấy, nói là sẽ phá hủy nhan sắc của cô ấy. Em đúng ra cũng bị bắt rồi nhưng em chạy được. Anh Lâm, chắc chắn bạn của em đang gặp lành ít dữ nhiều, mong anh giúp đỡ”, cô gái khóc nức lên. 

“Còn có chuyện như vậy cơ à? Em yên tâm, anh nhất định sẽ giúp bạn học của em. Chúng ta báo cảnh sát trước đã, rồi cử thêm người đi giải quyết. Sẽ không có chuyện gì đâu”, Lâm Chính nói xong thì lấy điện thoại ra gọi 

Điện thoại được kết nối. Lâm Chính thuật lại sự việc: “Phải rồi, cảnh sát hỏi tên của em và bạn học để họ còn xuất phát”. 

“Em tên Khương Mạn Vân, bạn của em tên là Tô Tiểu Khuynh, sinh viên năm nhất”. 

Dứt lời, Lâm Chính bàng hoàng: “Em nói bạn của em tên là gì?” 

“Tô Tiểu Khuynh, anh Lâm, sao thế?" 

“Không có gì”. 

Lâm Chính đanh mặt, lập tức quay qua nói với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, không có gì, bọn trẻ đùa nghịch thôi. Tôi bị lừa rồi. Thực ra không có gì. Tôi xin lỗi nhé", nói xong anh tắt điện thoại. 

Khương Mạn Vân thấy vậy thì há hốc miệng: “Anh Lâm, anh đang làm gì vậy? Sao anh lại nói thế? Lẽ nào chúng ta không cứu Tiểu Khuynh sao?” 

“Đương nhiên là không phải, chỉ là anh muốn đích thân giải quyết chuyện này. Nói cho anh biết, người bắt Tiểu Khuynh tên là gì. Hiện tại bọn họ đang ở đâu?” 

“Có lẽ là ở con đường ở thành phố bên cạnh. Đối phương là người ở đó và rất có thế lực”. 

“Thành phố bên cạnh sao? Nam Thành à?” 

“Không phải, thành phố Lâm Tây”. 

“Vậy sao? Cô ta tên là gì?” 

“Trịnh Bảo Nguyệt” 

Lâm Chính nghe thấy vậy lại lấy điện thoại ra: “Thành phố Lâm Tây có cô gái nào tên là Trịnh Bảo Nguyệt không? Lai lịch thế nào vậy? Liên hệ người đó giúp tôi và nói lập tức thả em gái tôi ra”. 

Nói xong, Lâm Chính ra ngoài. 

“Em gái sao?” 

Khương Mạn Vân trố tròn mắt, vội vàng đuổi theo Lâm Chính: “Anh Lâm…anh…vừa nói gì…Tiểu Khuynh là em gái của anh sao…” 

“Đúng vậy”. 

Lâm Chính bước tới chiếc xe bên đường, mở cửa xe ra và nói: “Lên xe đi”. 

“Được, được…”, Khương Mạn Vân bàng hoàng, vội vàng ngồi vào vị trí tay lái phụ. 

Lâm Chính đạp chân ga, phóng thẳng tới thành phố Lâm Tây. Chiếc xe Lamborghini chạy như bay khiến người đi đường cũng phải chú ý. 

Đúng lúc này, Mã Hải gọi điện tới: “Chủ tịch Lâm”. 

“Liên hệ được chưa?” 

“Liên hệ rồi, người bên đó đã bảo Trịnh Bảo Nguyệt thả người ra rồi”. 

“Được, giờ tôi qua đó đón người. Nói với họ, nếu em gái tôi bị làm sao thì tôi sẽ bắt cả nhà họ Trịnh phải đền mạng đấy”, Lâm Chính hừ giọng và tắt máy. 

Khương Mạn Vân mắt sáng như sao, nhìn Lâm Chính bằng vẻ sùng bái. Tổng tài bá đạo kiểu này luôn là hình mẫu của cô gái. Huống hồ, Lâm Chính vốn sở hữu khí chất như thế. 

Nửa tiếng sau, xe của Lâm Chính đỗ ở địa chỉ mà Mã Hải gửi qua. Đó là một tòa nhà cổ xưa, trước cửa có hai chiếc siêu xe. Lâm Chính chạy tới, cánh cửa lập tức được mở ra, vài người vệ sĩ cùng với một ông cụ tóc bạc vội chạy ra. 

“Là chủ tịch Lâm phải không. Xin mời vào trong, ông nhà tôi đã chuẩn bị tiệc rượu để tiếp đón chủ tịch Lâm rồi”, người đàn ông cung kính nói. 

“Người đâu?”, Lâm Chính lạnh lùng chất vấn. 

“Cô chủ được thả về rồi”, người đàn ông vội vàng nói. 

“Thả về rồi? Khi nào?” 

“Mười phút trước?” 

“Về từ đâu?” 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement