Không ít người xúm lại, dáng vẻ hóng hớt. Tuy cô gái rất ấm ức, nhưng vẫn không khỏi cúi người. “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, mong anh bỏ qua”.
“Xin lỗi là xong sao? Tôi nói cho cô biết, hôm nay không có 50 nghìn tệ thì đừng hòng đi”, gã đàn ông bụng phệ kia lạnh lùng hừ một tiếng.
“50 nghìn tệ?”, sắc mặt cô gái trắng bệch.
Elà bây giờ lục cả người cô ta cũng chẳng có năm nghìn tệ, chứ đừng nói đến 50 nghìn tệ.
“Sao nào? Không có hả? Tôi nói cho cô biết, hôm nay cho dù cô phải đập nồi bán sät thì cũng phải gom được 50 nghìn tệ cho tôi, nếu không cô gọi cảnh sát đến cũng vô dụng thôi”, gã đàn ông bụng phệ lớn tiếng nói.
“Tôi không có tiền, tôi... tôi chỉ là một sinh viên nghèo”, cô gái muốn khóc mà không có nước mắt.
“Không có tiền? Hừ, dễ thôi, cô có thể dùng cách khác để trả nợ”, gã đàn ông bụng phệ nheo mắt, đánh giá khuôn mặt và vóc dáng cô gái, rồi nở nụ cười kỳ quái.
“Gã chết giẫm này, có bà đây mà vẫn chưa biết đủ à?”, cô gái đi cùng gã ở bên cạnh không vui, nhưng không dám nhiều lời, dù sao gã đàn ông bụng phệ cũng là kim chủ của cô ta
Nào ngờ lời nói của gã đàn ông bụng phệ lại chọc giận cô gái.
Cô gái nổi giận nói: “Năm mơ đi! Đồ biến thái! Dù tôi tự sát cũng sẽ không theo anh!”.
“Cô nói cái gì?", gã đàn ông bụng phệ điên tiết: “Oät con, cô nghĩ cô là cái thá gì chứ? Dám ăn nói với tôi thế à?”.
“Tôi nói sai sao?”.
“Cô... Đừng nhiều lời, mau đền tiền cho tôi! Nếu không đền được thì tôi cho cô ngồi tù!”, gã đàn ông bụng phệ nổi giận, cũng không cò kè mặc cả với cô gái nữa, một mực ép cô ta đền tiền.
Cô gái cuống lên, säc mặt đỏ bừng, tâm trạng cũng dần trở nên kích động.
Cuối cùng, cô ta nghĩ quẩn, liền đâm đầu vào cạnh chiếc bàn đá hoa cương ở bên cạnh.
“AI, Nhiều người hét lên. Gã đàn ông bụng phệ cũng sửng sốt.
Nhưng khi đầu cô gái sắp va vào cạnh bàn, một bàn tay bỗng chặn đầu cô ta lại, ngăn cản hành động của cô ta.
Cô gái sửng sốt, ngẩng phắt đầu lên, mới phát hiện ra là Lâm Chính...
“Cần gì phải nghĩ quẩn như vậy chứ? Chỉ là 50 nghìn tệ thôi mà, cô cứ thế chết thì có lợi ích gì không?”, Lâm Chính bình thản nói.
Tôi làm vậy không phải vì 50 nghìn tệ này, mà tuyệt vọng vì thế giới bất công”, cô gái cắn răng đáp.
Khuôn mặt thanh tú vẫn đầy ngây thơ non nớt.
Nhưng không biết sự ngây thơ này còn duy trì được bao lâu.
Lâm Chính thở dài, nói với gã đàn ông bụng phệ kia: “50 nghìn cô ấy nợ anh, tôi sẽ trả”.
“Cậu là ai hả? Anh hùng cứu mỹ nhân à oắt con? Cậu có 50 nghìn tệ không?”, gã ngoạc miệng ra chửi bới.
“Đương nhiên là có rồi”, Lâm Chính lấy một chiếc thẻ vàng trong túi áo ra, ném cho gã: “Anh có thể ra chiếc máy ở quầy bên kia quẹt 50 nghìn tệ, quẹt xong thì trả thẻ cho tôi”.
“Ha ha, được! Hai cậu đừng có chạy, nếu không có tiền, cho dù các cậu chạy đến chân trời góc bể, ông đây cũng tìm
bằng được”.
Gã bụng phê cười khẩy nói, rồi cầm thẻ ngân hàng chạy tới trước quầy, yêu cầu quẹt thẻ.
Sau khi nhét thẻ vào, cái tên hiển thị trên máy khiến bọn họ đều giật nảy mình.
“Chủ... Chủ tịch Lâm?”.
“Tôi không nhìn nhầm đấy chứ? Chiếc thẻ này... lẽ nào là thẻ của Chủ tịch Lâm?”.
Đôi nam nữ trố mắt ra. “Đây đúng là thẻ của Chủ tịch Lâm, là loại thẻ chỉ có khách VIP của Chủ tịch Lâm mới có thể sở hữu, xin hỏi hai vị cần dịch vụ gì ạ?”, cô gái ở quầy đi tới, mỉm cười nói.
Khách VỊP của Chủ tịch Lâm?
Gã bụng phệ sợ đến xanh mặt, vội vàng nhìn về phía Lâm Chính, mới phát hiện ra thân phận hơn người của anh.
Gã còn dám quẹt tiền sao? Vội vàng dùng hai tay cầm thẻ, chạy tới trước mặt Lâm Chính, cố nặn ra nụ cười nói: “Ừm... hiểu lầm thôi, tất cả chỉ là hiểu lâm, mong cậu bỏ qua, bỏ qua..”
“Ủa? Không quẹt à?”, Lâm Chính bình thản hỏi. “Không quẹt nữa, không quẹt nữa, chúng tôi cũng không
có việc gì, không vội, không vội. Ừm... nếu không còn chuyện gì khác thì chúng tôi xin phép, tạm biệt!”.
Gã bụng phệ run lẩy bẩy, sao còn dám nhiều lời, vàng dẫn theo bạn gái chuồn mất.
Chứng kiến cảnh này, tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Ngay cả cô gái kia cũng tỏ vẻ kinh ngạc. “Rốt cuộc anh là ai?”.
“Dù sao cũng không phải là lừa đảo".
*Ặc hôi được rồi, cải ảm ơn anh”, cô gái ngập. ngừng một lát rồi nhỏ giọng nói.
“Không có gì, tôi thấy tâm thái của cô cũng không tệ, ở lại Dương Hoa làm việc đi, bây giờ hãy đến Phòng nhân sự báo danh”, Lâm Chính cười nói.
“Anh đang thương hại tôi sao?”, cô gái läc đầu đầy chua chát: “Thôi bỏ đi, tôi biết năng lực của mình, tôi sẽ tự tìm việc ở ngoài. Chờ tôi trở nên giỏi giang sẽ quay lại ứng tuyển vào Dương Hoa”.
Dứt lời liền sải bước rời đi.
“À, đúng rồi”, hình như cô ta nghĩ ra gì đó, quay lại nhìn Lâm Chính.
“Chuyện hôm nay tôi xin ghi nhớ, về sau sẽ trả lại anh”. “Được, tôi chờ cô”, Lâm Chính gật đầu.
Cô gái nhếch môi cười, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn bóng lưng cô gái, cho đến khi biến mất mới thu hồi tầm mắt.
Một cô gái rất có cá tính.
Hi vọng cô ta có thể có tương lai tốt đẹp.
Rè rè.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!