Vù!
Một trận gió lớn thổi qua.
Trong gió xen lẫn một mùi máu tanh nồng nặc.
Sau đó, một bóng người màu đỏ máu giống như mũi tên bay tới phía này, dừng ở trước mặt người của Huyết Ma Tông.
Đứng vững.
Ngẩng đầu nhìn lên.
Đó là một người mặc áo bào màu đỏ máu, đăng sau lưng khoác một chiếc áo choàng dài cũng màu đỏ máu.
Người đó da dẻ tái nhợt, đầu trọc lóc không có tóc, thậm chí ngay cả lông mày cũng không có, đôi mắt lại là màu đỏ sẵm. Vóc người hơi gầy, xương gò má nhô cao, dáng vẻ có phần giống với ma cà rồng trên tivi.
“Bái kiến tông chủ!”.
Người của Huyết Ma Tông đồng loạt quỳ xuống, vừa thành khẩn vừa kích động hô lên.
“Ha ha, không ngờ đường đường là tông chủ Huyết Ma Tông lại biến thành kẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, đúng là nực cười”, Cầm thái tử không hề sợ hãi, lên tiếng giễu cợt.
Ông ta sẽ không lấy lòng bọn họ, bởi vì sau trận chiến với Đại trưởng lão, ông ta biết mình đã đứng về phía đối lập với Huyết Ma Tông.
Hơn nữa, tông chủ đã xuất hiện, bọn họ chắc chẵn sẽ không thể sống sót.
“Dáng vẻ của tôi chẳng qua là di chứng khi tu luyện Huyết Ma Chú mà thôi. Vì thực lực, cái giá nhỏ bé thế này có là gì? Đại đạo vô thượng, há lại không bỏ ra thứ gì?”, tông chủ Huyết Ma Tông bình tĩnh nói.
Cầm thái tử nghiêm nghị, không nói gì.
Tông chủ Huyết Ma Tông phất tay
Soạt!
Tất cả người của Huyết Ma Tông lập tức bao vây bọn họ.
Đệ tử Huyết Ma Tông lấy lại dũng khí, không còn sợ đầu sợ đuôi nữa
Dù sao tông chủ cũng đã đến, bọn họ còn sợ cái gì? Đám người kia bỗng chốc biến sắc.
“Sư tôn, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây..", Nam Cầm run giọng nói.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.com.vn nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : tamlinh247.com.vn là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
“Phải đấy, chú, chúng ta mau chạy thôi! Nếu không, chúng ta đều phải chết ở nơi này!”, Viên Thâm gần như sắp khóc thành tiếng.
“Chạy? Chạy không thoát nữa rồi..”, Câm thái tử khàn giọng.
“Vậy... Vậy phải làm sao?”.
Viên Thâm sốt ruột xoay mòng mòng.
Khổng Thích Thiên cũng luống cuống tay chân.
Ngược lại, bảy người kia nhìn chăm chắm tông chủ Huyết Ma Tông, ai nấy đăng đăng sát khí.
Rõ ràng bọn họ sẽ không chịu khuất phục như vậy.
“Huyết Hoàng Linh Chỉ ở trong tay ai?”, tông chủ Huyết Ma Tông hỏi.
“Bẩm tông chủ, ở trong tay thần y Lâm!", Đại trưởng lão lập tức nói.
“Thế à?”.
Lúc này tông chủ Huyết Ma Tông quan sát Lâm Chính, lặng lẽ gật đầu, lên tiếng: “Thần y Lâm, tôi luôn rất tán thưởng cậu! Trước kia tôi cũng đã nghe Huyết Kiêu nhắc đến cậu nhiều lần, nói cậu có thiên phú dị bẩm, là nhân tài xuất chúng đương thời, tiền đồ vô hạn. Tôi luôn trân trọng nhân tài, chỉ bằng thế này, bây giờ cậu quỳ xuống bái tôi làm thầy, nương tựa Huyết Ma Tông, tôi sẽ không giết cậu, cậu thấy thế nào?”.
“Sao các người ai cũng thích nhận tôi làm đồ đệ vậy? Vì sao không phải các người quỳ xuống bái tôi làm thầy?", Lâm Chính läc đầu nói.
“Khốn kiếp! Thần y Lâm! Cậu thật to gan! Dám mạo phạm tông chủ!”.
“Tôi thấy cậu muốn chết không toàn thây đây mài”. Bọn họ nổi giận, gào lên. “Tông chủ, kẻ này vô lễ như vậy, cần gì phải nhiều lời với cậu ta? Lấy đầu cậu ta luôn là được!”, Đại trưởng lão chắp tay nói.
“Tôi vốn trọng dụng nhân tài, không nỡ giết cậu ta. Nhưng thằng nhóc này quá kiêu ngạo, tôi cũng không có cách nào”, tông chủ Huyết Ma Tông thở dài, dường như cực. kỳ bất lực, đi tới phía trước.
Lâm Chính nghiêm nghị, lập tức sử dụng châm bạc, thôi thúc Hoàn Vũ Thần Công và tiên tiên cương khu, chuẩn bị đại chiến.
Bảy người kia cũng không nhàn rỗi, ông lão đi đầu quát khẽ: “Giết tông chủ Huyết Ma Tông, sau đó lấy Huyết Hoàng Linh Chi".
“Vâng!”.
Ông ta dứt lời, bảy người cùng xông tới chém giết.
Theo bọn họ thấy, muốn diệt Lâm Chính dễ như trở bàn tay, tông chủ Huyết Ma Tông mới là kẻ khó giải quyết nhất.
Nhưng rõ ràng bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của tông chủ Huyết Ma Tông.
“Huyết Bạo!”, Tông chủ Huyết Ma Tông quát khẽ.
Ầm!
Cơ thể ông ta bùng nổ một làn sương máu, bảy người đến gần ông ta đều bị đánh lùi.
Một trong số họ hai cánh tay máu thịt lẫn lộn, giống như bị sương máu đánh nát, nhìn mà kinh hãi.
“Một đám hữu danh vô thực, dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt tôi?”.
Tông chủ Huyết Ma Tông lạnh lùng nói, xoay người, hóa thành một lưồng sáng màu máu đáng sợ bay về phía bảy người nọ.
“Bày trận!”. Bảy người hét lớn. Bảy người lập tức xếp theo hình chòm sao Bắc Đẩu, phóng ra khí ý giống như sóng biển, đánh về phía tông chủ Huyết Ma Tông.
“Huyết Minh Thiên!”.
Tông chủ Huyết Ma Tông lại hô lên, sử dụng chiêu thức đáng sợ.
Hai bên ngươi tới ta lui, đánh đến mức không thể tách ra.
Nhưng ai cũng có thể nhìn ra, bảy người này không phải là đối thủ của tông chủ Huyết Ma Tông.
“Đi!".
Cầm thái tử hoàn hồn, lập tức quát lên, dẫn theo Nam Cầm và Viên Thâm quay đầu chạy.
Lâm Chính cũng không do dự, xông ra bên ngoài đám đông.
Lúc này là thời cơ tốt nhất để rời khỏi đây!
Huyết Hoàng Linh Chỉ đã tới tay, không cần thiết phải chơi cùng bọn họ nữa.
“Không hay! Tông chủ, bọn họ định chạy trốn!”.
“Mau chặn bọn họ lại!”. “Đừng hòng chạy!". Cao thủ của Huyết Ma Tông đều chạy hết ra ngoài.
Hai mắt tông chủ Huyết Ma Tông lạnh đi, nhìn chằm chăm Lâm Chính.
“Muốn chạy? Để Huyết Hoàng Linh Chỉ và mạng của cậu lại đây!".
Tông chủ Huyết Ma Tông hét lên, cơ thể hóa thành những tàn ảnh, lao về phía Lâm Chính với tốc độ đáng sợ.