Chương 1756: Sát khí ngút trời
Nông Hào là thái tử ở Bồ Thành, hô mưa gọi gió ở Bồ Thành đã quen, chưa bao giờ có ai dám nói chuyện với anh ta như vậy.
Danh tiếng của thần y Lâm quả thật vang khắp toàn quốc. thậm chí là toàn cầu, vô số người từng nghe đến tên anh.
Người như vậy anh ta chưa từng tận mắt nhìn thấy, nhưng qua điện thoại, máy tính và trò chuyện với người bên cạnh, anh ta cũng biết được không ít.
Đây không phải là người mà anh ta có thể động tới.
Gia tộc cũng cảnh cáo anh ta mấy lần, tuyệt đối không được đụng vào người của Dương Hoa.
Dù chỉ là người của công ty con cũng không được.
Lần này anh ta không những đã đụng, mà còn đụng tới cả Lâm Chính!
Nông Hào biết lần này mình gây họa lớn rồi!
Nhưng anh ta cũng đã quỳ trước Lâm Chính, cũng đã dập đầu xin lỗi anhI
Theo lý mà nói, anh ta đã đủ nể mặt nể mũi, Lâm Chính cần gì phải hùng hổ dọa người, muốn phế hai tay hai chân anh ta?
Làm sao Nông Hào có thể nhãn nhịn được?
Từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám đánh anh ta một cái nào.
Đương nhiên anh ta bất chấp tất cả mà phản kháng.
Họng súng đen kịt chĩa vào Lâm Chính.
Sát ý tràn ngập căn phòng.
Đám người phía cô gái đanh đá kia không hề bất ngờ với hành động này.
Bọn họ hiểu tính của Nông Hào.
Đó là kẻ không sợ trời không sợ đất.
Chỉ cần anh dám động vào anh ta, anh ta nhất định sẽ không từ bất cứ giá nào cũng phải xé được một miếng thịt của anh xuống.
Nhưng... rõ ràng bọn họ không hiểu Lâm Chính!
“Nông Hào, cậu điên rồi à? Mau nói người của cậu buông. súng trong tay xuống! Maul”, Sở Thái gào lên điên cuồng.
“Sở Thái, ông bớt nhiều lời. Tôi gọi ông đến đây uống rượu là nể mặt ông, ông đừng có không biết điều. Bây giờ thần y Lâm muốn tôi chết! Nông Hào tôi không phải kẻ sợ sệt, tôi mà sợ anh ta? Họ Lâm kia, tôi nói với anh thế này vậy, dù hôm nay tôi có chết, tôi cũng sẽ cho anh nếm mùi đau khổi”.
Nông Hào đỏ cả mắt, gào lên như phát điên!
Theo anh ta thấy, nếu mình biểu hiện đủ điên cuồng, thần y Lâm chắc chắn sẽ nhượng bộ, dàn xếp cho yên chuyện, cho anh ta một con đường hợp lý để đi.
Nhưng... Lâm Chính còn điên cuồng hơn anh ta không biết bao nhiêu lần!
Lâm Chính châm thuốc lá, hít sâu một hơi, nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười chứa chút điên cuồng: “Nói vậy là anh hi vọng tôi diệt cả nhà họ Nông các anh, có đúng không?”.
“Diệt nhà họ Nông?”.
Nông Hào run lên, sau đó gào lên như phát điên: “Anh không làm được! Anh không làm được! Đây là Bồ Thành, địa bàn của nhà họ Nông chúng tôi, không phải anh nói là được! Thần y Lâm! Tôi nói anh biết, trừ khi anh không muốn ra khỏi Bồ Thành, băng không hôm nay tôi mà chết ở nơi này, anh đừng hòng bước ra khỏi thành phối”.
Nông Hào có một trăm linh hai phần trăm tự tin!
Nhà họ Nông kinh doanh ở Bồ Thành không biết bao nhiêu năm, đã trở thành tồn tại giống như một chiếc thùng sắt cứng ở nơi này, không phải một hai người là có thể phá hoại!
Trước kia Lâm Chính bị giam giữ đã đủ thể hiện thực lực của nhà họ Nông bọn họ.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.com.vn nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : tamlinh247.com.vn là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Nông Hào sao phải sợ?
Huống hồ, đám người như cô gái đanh đá đứng đằng sau anh ta đều là con cháu nhà giàu hàng đầu Bồ Thành!
Anh ta xảy ra chuyện, những gia tộc siêu cấp ở Bồ Thành này sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Những thế lực này hợp lại sẽ không phải là sức mạnh giản đơn!
Anh ta nghĩ ít nhiều Lâm Chính cũng phải cân nhắc... Nhưng Nông Hào đã sail
Sai lầm to lớn!
Lâm Chính đâu phải hạng tầm thường?
“Sở Thái!".
“Có!.
“Đi, đánh gãy tay chân anh ta, nếu có ai ngăn cản thì giết là được, không cần quan tâm!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Tuân lệnh!”.
Sở Thái cúi đầu đáp một cách thành kính, lập tức bước về phía Nông Hào.
Nông Hào mở to mắt. “Sở đại sư...
“Cậu Nông, thật sự xin lỗi, lời của Chủ tịch Lâm tôi không thể không nghe! Lâm môn chủ... À, tôi quên nói, tôi gọi Chủ tịch Lâm là Lâm môn chủ bởi vì cậu ấy là môn chủ của Kỳ Lân Môn, Lâm Giang Môn của tôi chỉ là một đường nhỏ trong Kỳ Lân Môn mà thôi. Sở Thái tôi là ai mà dám ngông cuồng trước mặt Chủ tịch Lâm? Chủ tịch Lâm muốn chúng tôi làm gì, đương nhiên chúng tôi phải làm thế đó, vậy nên cậu Nông, hôm nay coi như cậu xui xẻo, cậu cũng đừng trách tôi”.
Nói xong, Sở Thái không do dự túm lấy vai Nông Hào, sau đó dùng sức, tháo khớp cánh tay anh ta.
“Dừng tay!". Cô gái đanh đá ở bên này gào lên đến khản cả giọng. Nông Hào và Lâm Chính cùng quay sang nhìn cô ta.
“Thần y Lâm, anh không được làm anh Nông bị thương! Nếu không, tôi bảo đảm anh sẽ gặp rắc rối”.
“Cô đang uy hiếp tôi sao?”, Lâm Chính nhíu mày.
“Tôi không uy hiếp, thần y Lâm, có lẽ anh chưa từng đến Bồ Thành chúng tôi, chưa hiểu về chúng tôi cho lắm. Trên thực tế, vừa rồi đã có người gọi điện thoại ra ngoài, theo tôi biết, có lẽ bây giờ đã có ít nhất một nghìn người bao vây chặt chẽ quán bar này. Thần y Lâm, anh thật sự muốn làm lớn chuyện đến mức không thể giải quyết sao? Nếu vậy, nhà họ Nông sẽ thế nào chưa nói, ít nhất đối với anh và Dương Hoa... e rằng sẽ là một sự tổn thất không thể đo lường! Thần y Lâm, tôi khuyên anh một câu, đừng vì một chuyện nhỏ mà để tổn thất lớn!", cô gái đanh đá lạnh lùng nói.
Đây là cảnh cáo! Cũng là uy hiếp! Nhưng cô gái đanh đá nói cũng có phần đúng.
Những người bên ngoài chắc chăn sẽ không ăn mặc giống như vệ sĩ, nhất định sẽ ăn mặc như người thường.
Nếu vậy, một khi Lâm Chính làm gì bọn họ thì tính chất sự việc sẽ khác.
Tình thế lúc đó sẽ không đến lượt Lâm Chính quyết định, mà là Chính phủ sẽ can thiệp.
Lâm Chính không có năng lực làm chuyện như vậy. Dư luận đáng sợ sẽ đè sập Dương Hoa ngay lập tức.
Sức mạnh của Dương Hoa còn chưa mạnh đến mức có thể đối đầu với sức mạnh đó.
Điều đó cũng thành chỗ dựa cho cô gái đanh đá.
Nhưng cô gái đanh đá hoàn toàn không hiểu về Lâm Chính!
Lúc này, Lâm Chính đâu kiêng dè nhiều như vậy? Điều anh muốn là sống theo ý mình, có ơn đền ơn, có thù báo thù!
Dù cho toàn bộ người của Bồ Thành đến đây, anh cũng không quan tâm!
“Tôi dẫn các người đi xem vậy!”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Xem cái gì?", cô gái đanh đá ngạc nhiên hỏi.
“Xem rốt cuộc thủ đoạn của cô có tác dụng với tôi hay không!”, Lâm Chính nói.
Cô gái đanh đá kinh hãi.
“A!",
Tiếng la thảm thiết đột nhiên vang vọng khắp phòng. Là Sở Thái!
Ông ta đã dùng đao tay chém vào người Nông Hào. Nông Hào thét lên đứt ruột đứt gan.
“Tấn công! Tấn công! Giết cho tôi!”.
Cô gái đanh đá nhìn cảnh này không do dự thêm nữa, ra sức gào thét, giống như phát điên.
Trong nháy mắt, người ở xung quanh lấy điện thoại ra gọi vào một số, giống như đang thông báo gì đó.
“Nhanh, ra ngoài xem sao!”, Sở Thái nóng lòng quát lên. Đệ tử ở phía sau vội vàng chạy ra khỏi câu lạc bộ. Chốc lát sau, một đệ tử vội vã chạy vào.
“Không hay rồi! Không hay rồi! Sở trưởng lão, có chuyện rồi!, đệ tử đó tái mặt, hoảng sợ hét lên.
“Có chuyện gì?”, Sở đại sư hạ giọng hỏi. “Quanh câu lạc bộ đột nhiên có rất nhiều chiếc xe chạy tới, nhiều người đã xông vào đây bao vây câu lạc bộ, quan trọng là...”.
“Là gì?”, Sở đại sư cảm thấy sự việc không ổn, lập tức quát hỏi.
“Quan trọng là trong số đó còn có không ít phóng viên!", đệ tử đó sắp khóc.
Anh ta vừa dứt lời, Sở Thái đã biến sắc.
Phóng viên đã đến... có nghĩa mọi cử động ngày hôm nay sẽ lộ trước công chúng!
Nếu Lâm Chính dám làm bừa vào lúc này... gần như là đưa Dương Hoa lên giàn hỏa thiêu...
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!