Lâm Chính không ngờ mình lại tìm được Ngải Hồng ở trong tình huống thế này.
Anh đứng dậy, đi về phía Ngải Hồng.
“Này! Anh đẹp trai! Anh làm gì vậy? Đừng có làm bừa! Đó là anh Hồng của Hắc Sa! Anh muốn chết à?”, người phụ nữ bên cạnh thấy vậy vội vàng nhỏ giọng khuyên can.
Nhưng vô dụng.
Ngải Hồng không lên tiếng.
Anh Hồng đã không nhẫn nại được nữa, xông tới tóm lấy tay Ngải Hồng, muốn kéo cô ta tới.
“Chờ đã!".
Lúc này, Lâm Chính nắm lấy cổ tay anh Hồng, quát khẽ một tiếng.
Hành động này quả thật đã dọa sợ tất cả mọi người ở đây.
Người này là ai?
Thật to gan! Dám chọc giận anh Hồng?
Anh ta muốn đối đầu với Hắc Sa sao?
“Thăng khốn ở đâu ra, định lo chuyện bao đồng? Sao, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?”, vẻ mặt anh Hồng lạnh đi, giãy tay khỏi tay Lâm Chính, trở tay định tát vào mặt anh:
“Cho mày lo chuyện bao đồng này!”.
Nhưng... tay tát còn chưa tới nơi, Lâm Chính đã đưa tay giữ chặt cổ tay anh Hồng.
Bàn tay to lớn đứng khựng lại.
Anh Hồng kinh ngạc, tiếp tục dùng sức, nhưng cố thế nào cũng không tiến thêm được nữa...
“Người luyện võ? Nhưng thế thì đã sao? Mày không nể mặt tao, tao sẽ cho mày chết!”, anh Hồng quát khẽ: “Xông lên hết cho tao!”.
“Vâng!".
Người của Hắc Sa ở xung quanh nhào tới.
“Đợi đã! Anh Hồng, tôi có lời muốn nói với anh”, Lâm Chính nói.
“Tao không muốn nghe mày dài dòng!”. “Anh thật sự muốn ra tay?”.
“Con mẹ mày, bớt lải nhải với tao!", anh Hồng hoàn toàn không nhãn nại được, lại đạp cho Lâm Chính một đạp.
Người xung quanh cũng chạy lên, nhào về phía Lâm Chính.
Lâm Chính bị ép bất đắc dĩ, chỉ có thể đánh trả. Thực ra cũng vì anh không phân trường hợp. Anh Hồng là người thế nào? Lâm Chính ngăn cản anh ta ở trước mặt mọi
người, anh ta còn thân thiện được sao?
Nhưng nói đến mức này, Lâm Chính cũng không khách sáo nữa.
Chẳng mấy chốc, mấy tên đàn em của anh Hồng đã bị giải quyết.
Người của quán bar nhìn thấy, biết sự việc không ổn, lập tức chạy đi thông báo cho Häc Sa, đồng thời đuổi khách về.
“Được rồi, được rồi, giải tán cả đi!”. “Hôm nay đóng cửa sớm, đi hết đi!”.
“Đừng quay nữa, ai quay nữa cẩn thận người của Hắc Sa tìm đến nhà đói".
“Giải tán đi!”.
Các nhân viên an ninh đuổi khách đi.
Khách khứa chỉ đành rời khỏi đó.
“Mẹ nó, giỏi läm! Nhóc con, mày không biết quán bar này là của Häc Sa sao? Dám gây sự ở đây? Mày đợi đấy, lát nữa sẽ cho mày hứng đủ!”, anh Hồng khế quát.
Lâm Chính cũng vừa mới chú ý đến quán bar bị đuổi hết khách, khẽ nhíu mày.
Ngải Hồng đột nhiên chạy tới đẩy Lâm Chính ra.
“Anh là ai? Ai bảo anh nhiều chuyện vậy? Xin lỗi anh Hồng, tôi không quen biết người này... anh đừng giận... lỗi của tôi cả, anh rộng lượng bỏ qua đi, đừng giận..., Ngải Hồng cúi đầu khom lưng, không ngừng xin lỗi.
“Không giận con mẹ mày!", anh Hồng tát cô ta một cái. Miệng Ngải Hồng lại chảy máu, nửa bên má sưng lên.
“Tao nói mày biết, hôm nay tao giết thằng này chắc rồi! Còn con khốn mày cũng đừng hòng yên thân!”.
Anh ta dứt lời, không ít người chạy vào từ bốn phương tám hướng.
Ai nấy ngậm thuốc lá, xăm mình, trong tay cầm các loại vũ khí, dữ tợn mà đáng sợ.
Ngải Hồng lộ ra ánh mắt sợ hãi, cơ thể run rẩy, không biết nên làm thế nào.
Cô ta biết tình hình không thể giải quyết, chỉ đành nhìn về phía anh Hồng, run giọng nói.
“Anh Hồng, rốt cuộc làm thế nào thì anh mới chịu tha cho chúng tôi?”.
“Ha, đơn giản, không phải thăng nhóc này muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Vậy được, mày hãy tát nó một cái, sau đó đi tiểu lên người nó! Tao sẽ tha cho bọn mày, thế nào?”, anh Hồng cười hì hì nói.
“Anh Hồng, chuyện này....
“Bớt lải nhải cho tao, mau lên!”.
Ngải Hồng nghiến chặt răng, cả người đứng ngây ra tại chỗ, cơ thể căng cứng.
Loại yêu cầu thế này thật quá đáng! Rõ ràng anh Hồng đang sỉ nhục Lâm Chính!
Nếu cô ta làm vậy thì có khác nào súc sinh!
Trong lúc Ngải Hồng đang do dự, Lâm Chính đột nhiên hành động, tát vào mặt anh Hồng.
Bốp! Tiếng tát mạnh vang lên.
Anh Hồng xoay tròn giữa không trung ba trăm sáu mươi độ, sau đó ngã mạnh xuống đất.
Đợi đến khi ngẩng đầu lên, anh ta đã nhổ ra mười mấy chiếc răng...
“Anh Hồng!".
“Đại ca!”.
Người xung quanh sốt ruột.
“Đánh cho tao! Đánh chết nó cho taol”.
Anh Hồng khó khăn ngẩng đầu lên, gào lên không rõ chữ.
Không đợi người xung quanh ra tay, Lâm Chính đã ra tay trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!