"Hử?".
Lâm Chính quay sang nhìn Phong phó bang chủ, sắc mặt không chút dao động.
Phong phó bang chủ vẫn luôn đứng xem bên cạnh, cũng đã nghe hết cuộc nói chuyện giữa hai bên.
Ông ta biết nguyên nhân khiến Lâm Chính đao thương bất nhập là vì "cơ thể võ thần" gì đó, nhưng hiện giờ, anh không
thể tiếp tục duy trì "cơ thể võ thần" được nữa.
Tức là một khẩu súng bình thường cũng có thể gây uy hiếp cho anh.
"Thần y Lâm, tuy bọn họ đã trúng độc, nhưng tôi thì không! Ha ha, hình như cậu đã quên mất tôi thì phải! Sao nào? Có phải cậu nghĩ rằng người như tôi không gây được uy hiếp cho cậu không? Nhưng cậu cũng không thể ngờ mình sẽ chết trong tay tôi nhỉ? Ha ha ha!", Phong phó bang chủ cười lớn, tỏ vẻ đắc ý, bóp cò súng một cách dứt khoát.
Păng!
Họng súng phun ra tia lửa.
Một viên đạn bay ra khỏi nòng, va vào lồng ngực Lâm Chính.
Lâm Chính lùi lại nửa bước.
Lần này, cơ thể anh quả thực không cản được viên đạn. Viên đạn xuyên vào người anh, máu tươi bản ra.
Nhưng... Lâm Chính không hề ngã xuống.
Thậm chí vẫn đứng bất động.
Tuy lồng ngực rướm máu, nhưng anh vẫn đứng thẳng tắp. Dường như không đau đớn.
Dường như không bị thương.
"Hả?".
Phong phó bang chủ sửng sốt: "Cậu..."
Ông ta đang định nói gì đó, nhưng lại im bặt, bóp cò liên tiếp.
Pắng! Păng! Păng!
Lại một loạt tiếng súng vang lên.
Đạn bay ra vèo vèo.
Tất cả đều trúng vào người Lâm Chính.
Nhưng... anh vẫn sừng sững đứng đó, cơ thể chỉ lắc lư chứ không có phản ứng gì khác.
Người bình thường mà trúng đạn thì đã ngã xuống tắt thở từ lâu rồi.
Nhưng anh vẫn đứng đó như không có chuyện gì xảy ra.
"Chuyện gì thế này? Sao... sao cậu lại không chết?", Phong phó bang chủ toàn thân run rẩy, trợn tròn mắt nói.
"Tại sao tôi phải chết chứ?".
"Cậu... cậu đã trúng đạn, tại... tại sao vẫn chưa gục. xuống?".
"Tuy tôi không còn cơ thể võ thần, nhưng ông đừng quên. tôi là thần y. Tôi là bác sĩ giỏi nhất trên đời này. Ông có nhìn thấy chiếc châm bạc dưới cổ tôi không? Nó đã phong bế mệnh mạch của tôi. Có nó, dù ông có bản tôi bao nhiêu phát đạn thì tôi cũng không chết được. Ông không giết được tôi đâu!", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Cái gì?". Phong phó bang chủ bị dọa cho đờ người. Ông ta chưa bao giờ gặp người nào như vậy.
Không, đây đã không thể gọi là người nữa rồi! Đây là ma! Đây là thần!
"Đừng nghe cậu ta nói vớ vẩn!".
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.com.vn nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : tamlinh247.com.vn là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Đúng lúc này, đội trưởng đội phán quyết lớn tiếng quát: "Cậu ta chỉ đang hư trương thanh thế thôi! Khí tức sinh mạng trên người cậu ta đang trôi đi rất nhanh! Tôi cảm nhận được điều đó! Cậu ta chỉ đang cậy mạnh thôi, chứ không cầm cự được lâu nữa đâu! Phong Nghiêm, ông mau bản thêm mấy phát nữa đi! Bản thêm mấy phát nữa là cậu ta sẽ chết! Bản đit".
Nhưng... những lời nói của đội trưởng đội phán quyết không thể lọt vào tai Phong Nghiêm được nữa.
Ông ta ngây ra nhìn Lâm Chính, sợ đến cứng người, hai chân run lẩy bẩy, suýt nữa tè cả ra quần.
Đúng lúc này, Lâm Chính chìa tay ra.
"Phong Nghiêm, đưa súng cho tôi rồi đầu hàng, tôi sẽ không giết ông!".
Phong phó bang chủ nghe thấy thế, toàn thân run rẩy.
Đội trưởng đội phán quyết gào lên: "Phong Nghiêm! Đừng nghe cậu ta! Mau nổ súng giết cậu ta đi! Mau lên!".
Nhưng dù đội trưởng đội phán quyết nói gì, Phong phó bang chủ vẫn đứng bất động.
Ông ta đã hoàn toàn đắm chìm trong nỗi sợ hãi.
Sự bất tử của Lâm Chính giống như một cơn ác mộng, khiến ông ta mất luôn khả năng suy nghĩ.
Ông ta run như cầy sấy, càng run càng mạnh, càng run càng mất kiểm soát, cuối cùng...
"Á!",
Phong phó bang chủ hét lên, quăng khẩu súng trong tay xuống đất, rồi chạy đi như điên.
Ông ta... đã bị Lâm Chính dọa cho phát điền...
"Đây chính là thần y Lâm sao?".
Đội trưởng đội phán quyết thở dài một tiếng. Hắn biết hôm nay mình chết là cái chắc. Không ai có thể cứu được hẳn nữa...
Phong phó bang chủ vừa đi.
Phụt!
Lâm Chính phun ra một ngụm máu lớn, sau đó ngã phịch xuống đất, không đứng dậy nổi nữa.
"Quả nhiên đúng như tôi nói, cậu đang cậy mạnh thôi", đội trưởng đội phán quyết trầm giọng nói.
"Đúng vậy, đáng tiếc Phong Nghiêm kia không phải là anh, nếu không tôi đã mất mạng rồi. Loại tiểu nhân như ông ta đã rất sợ tôi rồi, tôi chỉ hù dọa thêm chút là ông ta sẽ ngoan ngoãn bó tay chịu trói thôi", Lâm Chính nhìn bầu trời đêm đầy sao, mỉm cười đáp.
"Cậu đã trúng mấy phát đạn, e là cũng không sống được. bao lâu nữa nhỉ?".
"Những lời tôi vừa nói không phải đều là nói dối, cây châm bạc dưới cổ tôi quả thực đã phong bế mệnh mạch của tôi, nó có thể giữ mạng cho tôi. Nhưng không có cơ thể võ thần phòng ngự, lại trúng mấy viên đạn, thể lực cạn kiệt, lúc này tôi cũng chẳng còn sức mà hoạt động. Nếu không chữa trị kịp thời thì tôi cũng sẽ chết", Lâm Chính cười nói.
Đội trưởng đội phán quyết lặng lẽ nhìn Lâm Chính, một lát sau liền lắc đầu thở dài.
"Cậu đúng là đồ điên, tất cả những việc cậu làm đều vô cùng nguy hiểm, chỉ cần một chút sơ suất thì cậu sẽ muôn kiếp không thể trở mình. Người bình thường sẽ không bao giờ làm vậy, còn cậu không những làm, mà còn làm không chỉ một việc..."
"Thế nên tôi đã thắng", Lâm Chính đáp.
"Phải", đội trưởng đội phán quyết không nói gì nữa.
Một người phán quyết ở bên cạnh bỗng nhặt thanh Đường Đao lên, cắn răng nói: "Đại nhân, bây giờ anh không thể động đậy, nhưng tôi thì có thể, để tôi câm đao qua đó chém cậu tai".
"Không cần đâu, chúng ta thua rồi", đội trưởng đội phán quyết lắc đầu.
"Đại nhân, lẽ nào chúng ta phải từ bỏ phán quyết đối với cậu ta sao?", người kia không cam lòng.
"Tôi không muốn từ bỏ, nhưng chúng ta đã không làm được nữa rồi. Cậu hãy nhìn xung quanh đi", đội trưởng đội phán quyết khàn giọng nói.
Những người phán quyết sửng sốt, vội nhìn xung quanh.
Phát hiện có rất nhiều người đang tiến tới từ bốn phương tám hướng.
Đây là những người Lâm Chính bố trí ở gần đây từ trước để phong tỏa nơi này.
Lúc này, dù là người phán quyết hay ảnh ngự cũng không còn sức đứng vững, càng đừng nói tới việc đối phó với những người này.
"Được rồi, chúng ta yên tâm lên đường thôi".
Đội trưởng đội phán quyết nhắm mắt lại, dùng chút sức. lực cuối cùng cắm thanh Đường Đao ở trước mặt, rồi khoanh chân ngồi chờ chết.
Những người phán quyết khác cũng làm theo.
Nhưng những người mới đến không lập tức giết ngay bọn họ, mà khiêng từng người một lên chiếc xe đỗ ở gần đó.
"Thần y Lâm, cậu làm cái gì vậy?".
Đội trưởng đội phán quyết mở bừng mắt ra, đanh giọng hỏi.
"Tôi không định giết các anh, các anh vẫn còn lợi ích rất lớn đối với tôi", Lâm Chính yếu ớt nói, được người khiêng lên cáng, đưa lên một chiếc xe cứu thương.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe phóng đi mất. "Khốn kiếp!". Đội trưởng đội phán quyết nổi giận, định cần lưỡi tự sát.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!