Công viên Giang Thành.
Một ông lão mặc Đường trang, tay cầm Phật châu, đang đứng ở ven hồ, lặng lế nhìn ánh trăng soi xuống mặt hồ, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Mấy bóng dáng lại gần.
"Ông Hầu có nhã hứng quá, mưa bão sắp ập đến mà ông vẫn còn tâm trí ngắm trăng bên hồ, tôi xin phục ông!".
Một người đàn ông để đầu trọc, râu quai nón, mỉm cười đi tới. Tuy lời nói có ý đùa giỡn, nhưng hành vi cử chỉ rất có quy củ, không dám tùy ý mạo phạm.
"Giang Thành ồn ào quá, tôi là người không thích ồn ào, hiếm khi tìm được một nơi thanh tịnh thế này, để tôi ở đây một lát nữa đi", ông lão tên là ông Hầu hơi ngước lên, bình tĩnh nói.
"Ông Hầu, chúng tôi cũng muốn để ông ở đây thêm, nhưng có người không cho", người kia bất đắc dĩ nói.
"Ai?", ông Hầu quay lại hỏi.
“Theo tin tức nhận được, hai ngày nay có không ít nhân vật có máu mặt và thế lực đến Giang Thành! Bang Kinh Đào, Tuyệt Mệnh Cốc, sơn trang Liên Nhạc đều có người đến, thậm chí... ngay cả Trúc Lâm đã lâu không lộ diện cũng phái người đến. Giang Thành bề ngoài thì phẳng lặng, nhưng thực ra sóng ngầm cuồn cuộn", gã trọc đầu cười nói.
"Xem ra có rất nhiều người nhòm ngó đến thuật trường sinh của cốc chủ Hồng Nhan Cốc và y thuật tuyệt thế của thần y Lâm, nhưng dù là ai, dám đối đầu với Cô Phong tôi thì chỉ có đường chết", ông Hầu bình thản nói: "Trang chủ Nguyên Kim Thạch, lần này sơn trang Kim Thạch các cậu cũng phái không ít cao thủ đến, cậu hãy phụ trách chuyện này đi".
"Ông định giải quyết hết những người này sao?", gã trọc đầu cũng chính là trang chủ Nguyên Kim Thạch của sơn trang Kim Thạch hỏi.
"Đương nhiên", ông Hầu khàn giọng nói: "Phong chủ rất coi trọng chuyện này, nên phái hết đại diện của 13 thế lực siêu cấp thuộc liên minh Cô Phong đến. Cậu có biết điều này có nghĩa là gì không? Nghĩa là chuyện này không được xảy ra bất cứ sơ suất gì, nếu không chúng ta sẽ khó mà ăn nói với phong chủ".
"Tôi hiểu".
Nguyên Kim Thạch gật đầu, chần chừ một lát: "Nhưng mà ông Hầu, một mình sơn trang Kim Thạch chúng tôi e là không đối phó được nhiều người như vậy, hơn nữa tôi cũng không dám dây vào Trúc Lâm..."
"Tôi sẽ bảo Băng Tông và đại diện của mấy thế lực khác phối hợp với các cậu. Lúc cần thiết, tôi cũng sẽ ra tay giúp đỡ. Về phần Trúc Lâm... thì không cần lo lắng. Tôi sẽ báo ngay với phía Cô Phong, bảo phong chủ Cô Phong phái cường giả đối phó, cậu không cần lo", ông Hầu nói.
"Thế thì tốt quá", Nguyên Kim Thạch cười lớn.
Nhưng đúng lúc này, một bóng dáng vội vã chạy tới.
"Ông Hầu, xảy ra chuyện rồi", người kia ôm quyền nói.
"Hử?".
Phật châu trong tay ông Hầu trượt một cái, suýt nữa rơi khỏi ngón tay.
Ông ta hơi quay sang, bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?".
"Vừa nãy tai mắt của chúng ta đến báo, nói phía học viện Huyền Y Phái đánh nhau dữ dội, hình như cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã ra tay với thần y Lâm, thần y Lâm bị thương nặng, đang tháo chạy ra ngoài Giang Thành".
"Cái gì?".
Mọi người kêu lên kinh ngạc.
"Bây giờ bọn họ đang ở đâu?", Nguyên Kim Thạch lập tức hỏi.
"Phía Tây Nam, thần y Lâm ngồi chiếc xe con Mercedes màu trắng, Long Thủ lái xe, chắc là bây giờ sắp đến đường. quốc lộ rồi. Nhưng tai mắt nói lần này cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã nổi ý định giết người, huy động 200 cường giả Hồng Nhan Cốc bao vây chặn đường, chắc là thần y Lâm không thoát khỏi Giang Thành nổi”, người kia nói.
Sắc mặt ai nấy đều tỏ vẻ nghiêm trọng.
"Ông Hầu, chuyện này e là khó giải quyết rồi", Nguyên Kim Thạch đanh giọng nói: "Trước đó người của chúng tôi nghe ngóng được từ miệng của đệ tử Hồng Nhan Cốc, nói cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã thê sẽ không để thần y Lâm sống quá 12 giờ đêm nay. Bây giờ đã là 11 giờ đêm, còn một tiếng nữa. Cốc chủ Hồng Nhan Gốc đã thề thì đương nhiên không thể nuốt lời, có lẽ bà ta định giết thần y Lâm rồi".
"Bà ta điên rồi sao?", người bên cạnh nghiến răng nói: "Bao nhiêu người đang nhìn vào như vậy, nơi nào cũng là ống kính livestream, cốc chủ Hồng Nhan Cốc dám giết thần y Lâm sao? Nếu thần y Lâm có mệnh hệ gì, thì Hồng Nhan Cốc cũng tiêu đời! Mụ điên này làm việc không tính tới hậu quả sao?".
"Bà ta vốn bị điên mà".
"Đúng vậy, nếu không cũng không có người nói bà ta dùng người tu luyện".
Những người khác xì xào bàn tán.
Ông Hầu nhíu mày, trầm giọng quát: "Đủ rồi, tất cả câm miệng!".
Mọi người liền im bặt.
"Đã đến lúc này rồi thì chúng ta không thể lãng phí thời gian nữa. Nếu để cốc chủ Hồng Nhan Cốc giết thần y Lâm, cướp mất y thuật tuyệt thế của cậu ta, thì chúng ta sẽ khó mà một mẻ tóm gọn được! Phải nhân cơ hội này bắt cả hai!", ông Hầu quát.
Nguyên Kim Thạch gật đầu: "Đúng vậy, cốc chủ Hồng Nhan Cốc đã có tà pháp cấm thuật, hiểu được đạo tu tiên trường sinh, nếu lại có y thuật của thần y Lâm thì sẽ như hổ mọc thêm cánh, thế gian này không ai địch nổi! Nếu làn này không giết được bọn họ thì sẽ không có lần sau nữal".
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!