Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Hồng Nhan cốc lúc này đã rơi vào đường cùng. Muốn giết chết Lâm Chính thì bị Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương ngăn lại. Bà ta căn bản không có cơ hội.

Người của bà ta không thể nào hạ gục Băng Thượng Quân được. Giờ muốn tiêu diệt Lâm Chính thật chẳng khác gì khó như lên trời.

Cốc chủ đã bị thương nặng. Mặc dù chưa chết nhưng chắc chản là cơ thể không còn là đao thương bất nhập nữa. Lúc này là lúc giết bà ta thích hợp nhất.

Cốc chủ không phải là kẻ ngốc. Nếu cứ tiếp tục liều mạng thì bà ta sẽ gặp nguy hiểm thật sự. Chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị xử lý ngay. Vì kế hoạch lâu dài thì đành phải tìm cách rời đi thôi.

“Thần y Lâm, tôi thừa nhận hôm nay cậu đã thắng. Nhưng tôi không tin cậu có thể thắng được mãi. Đợi vết thương của tôi hồi phục, tôi nhất định sẽ khiến cậu thịt nát xương tan. Cậu chuẩn bị đi, dù cậu có dựa vào đám nhà báo thì tôi cũng không tha cho cậu đâu”, cốc chủ gầm lên, quay người định bỏ chạy.

“Bảo vệ cốc chủ”, người của Hồng Nhan Cốc hét lên.

Các thành viên lao ra cửa, chặn Lâm Chính, không cho. tiếp cận với cốc chủ. Bọn họ hành động quên mình.

“Đuổi theo”, Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương không dám chần chờ, lập tức lao lên.

“Huyết Cốt Đại Trận", những thành viên còn lại biết sức mạnh của hai người kia vô cùng khủng khiếp nên đã thi triển đại trận, dùng thể xác để ngăn lại.

Mặc dù Nguyên Tinh và Tào Tùng Dương này có thực lực siêu phàm nhưng đối phương lại không sợ chết thế kia thì vẫn ngăn được hai người bọn họ.

“Cút hết ra cho tôi”, Nguyên Tinh hét lớn, tung một đấm về phía trước.

Rầm! Cả đội hình của Hồng Nhan Gốc bị đấm nát thịt, máu bắn tung tóe nhưng họ vẫn không hề đổ xuống mà ngược lại quấn chặt hai tay vào người Nguyên Tinh Và Tào Tùng Dương, không cho họ đuổi theo cốc chủ.

Hai người cuống cả lên, cố gắng giấy ra nhưng vô ích. Lâm Chính không vội mà chỉ lẳng lặng nhìn về hướng cốc chủ bỏ đi: “Khống chế những người này trước, còn cốc chủ...thì bà ta không chạy thoát được đâu!”

“Giáo chủ, hôm nay không trừ khử người phụ nữ này thì về sau sẽ để lại hậu họa rất lớn đấy”, Nguyên Tinh đấm một thành viên của Hồng Nhan Cốc và hét lớn.

“Yên tâm, tôi sẽ đích thân truy sát bà ta”, Lâm Chính nói xong bèn bước ra khỏi sơn trang.

Cả sơn trang huyên náo. Thế nhưng xung quanh đã bị khóa chặt, dù bên trong có xảy ra chuyện gì thì người bên ngòai cũng không tiếp cận được.

Trên con đường đi tới sơn trang, có vài chiếc xe sang trọng. Trong đó có một chiếc xe màu đen đang lái tới.

Bíp bíp! Người tài xế ấn còi, ra hiệu phía trước nhường đường. Thế nhưng có vẻ người ở phía trước chẳng buồn bận tâm.

Người tài xế chau mày, nhìn người nhà báo và nhiếp ảnh ngồi phía sau, thế là anh ta cầm hộp thuốc lá, bước xuống xe và chạy đi.

“Người anh em, có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại chặn được thế?”, người tài xế tiếp cận bằng cách mời người kia điếu thuốc.

“Bên trong đang quay Chiến Hổ 2. Hiện trường đang được sử dụng nên tạm thời chạn đường. Sao thế? Anh cũng muốn tới sơn trang ăn cơm à? Hôm nay không hoạt động đâu. Các anh về đi”, người kia nhận điếu thuốc, cười nói.

“Vậy sao? Chẳng trách om sòm cả lên. Tôi từ xa cũng nghe thấy nữa là”.

“Chắc có phân cảnh đánh nhau”.

“Người anh em, có phải thần y Lâm ở bên trong không?”

“Đương nhiên rồi. Chiến Hổ 2 có phân cảnh của thần y Lâm mà”.

“Vậy người anh em...có thể nhường đường không? Tôi vào. trong xem thế nào, yên tâm, chúng tôi cũng không làm gì đâu, chỉ chụp vài bức hình làm kỷ niệm thôi”, người tài xế khế nói rồi lại nhét vào tay người kia vài tờ tiền. Nào ngờ người kia đanh mặt, lập tức vẩy tay người tài xế ra.

“Ý anh là gì?”, người này hét lên.

Người tài xế bàng hoàng: “Điều này...”

“Các anh là nhà báo phải không?”, người kia chất vấn.

“Không không...chúng tôi không phải...”

“Bớt nói nhảm lại, mau rời đi đi. Ở đây không mở cửa cho bên ngoài, các người còn không đi là tôi báo cảnh sát đấy”, người kia hét lớn.

“Người anh em...”

“Mau đi đi!", không đợi người tài xế nói thêm thì đã có hai người khác bước tới đuổi anh ta.

Người tài xế bất lực, đành quay người rời đi. Đúng lúc này...

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.com.vn nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : tamlinh247.com.vn là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!

Bùm! Có tiếng nổ vang lên, sau đó một chiếc xe bị hất lên cao tầm ba mét và rơi xuống.

Đám đông sợ hết hồn. Người tài xế vội nhìn. Một bóng hình màu đỏ lao như điện xẹt trên đường.

“Woal", người tài xế thất kinh. Phản ứng đầu tiên của anh ta là nhìn về phía bóng hình màu đỏ kia.

“Anh con đứng ngây ra đó làm gì, mau lên xe đi chứ”, người nhiếp ảnh và nhà báo ở trên xe cảm thấy quá quen thuộc nên vội vàng kêu lên. Người tài xế cũng lập tức lao lên xe và đuổi theo bóng hình kia.

Đó không phải ai khác mà chính là cốc chủ. Lúc này bà ta đang vô cùng chật vật để chạy thoát khỏi Giang Thành. Bà ta không bao giờ nghĩ răng có một ngày mình lại bị ép tới mức. này.

“Thần y Lâm” "Thần y Lâm!"

“Tôi nhất định sẽ băm cậu thành hàng nghìn mảnh, luyện cậu thành đan dược. Để nguyên não và tim của cậu, khiến cậu sống không bằng chết, người không ra người, ma không ra ma", cốc chủ bặm môi, thề độc.

Bà ta nhìn chăm chăm phía trước, chạy vượt qua vài thôn nhỏ tới trước một ngón núi ngoài Giang Thành.

Bà ta nhớ ở đây có người của mình. Giờ bà ta phải tìm được bọn họ, sắp xếp cho bà ta về Hồng Nhan Cốc để nghỉ ngơi vài ngày. Sau vài ngày, thương thế đã ổn định thì bà ta sẽ lại trả thù Lâm Chính.

Ngọn núi yên lặng tới mức ghê người. Hơn nữa còn đang là buổi tối. Ngoài tiếng côn trùng ra thì chẳng có âm thanh nào khác. Dưới ánh trăng mờ mờ, cảnh tượng trước mặt trông vô cùng quỷ dị.

Cốc chủ nhìn bốn phía và chau chặt mày. Bỗng nhiên bà †a ý thức được điều gì đó bèn quay người lại định bỏ đi. Thế nhưng đã quá muộn. Vô số bóng hình từ bốn phương tám hướng lao tới. Cốc chủ trố tròn mắt: “Thần y Lâm...đã sắp xếp người ở đây sao? Xem ra cậu ta biết mình sẽ chạy tới đây”, cốc chủ oán hận lầm bầm.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement