Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Xung quanh hồ nước một mảnh hỗn loạn. Cây cối ngã đổ. Phòng ốc tàn phá.

Một số người dân đứng ở gần đó đã kinh hoảng chạy trốn từ sớm.

Hồ nước khổng lồ đã hoàn toàn cạn khô.

Nước trong hồ đều bị nổ bản tung tóe.

Cá dưới đáy hồ cũng bị đánh chết cả.

Thậm chí ngay cả đáy hồ cũng xuất hiện vết nứt rất lớn... Đá vụn xung quanh bắn tung tóe, đất đá tung bay.

Uy lực của vụ nổ này đã vượt cả bom đạn.

Năm người tuyệt phạt đều rơi từ trên cao xuống, ngã xuống đáy hồ cạn khô đầy bùn.

Bọn họ bị thương ở các mức độ khác nhau, trông vô cùng chật vật.

Còn cốc chủ Hồng Nhan Cốc thì đã không rõ hình người.

Hai tay hai chân bà ta đều gấy, ngực nứt ra, một con mắt đã mù, miệng không ngừng nôn ra máu.

Bộ dạng đó muốn thê thảm thế nào có thê thảm thế đó...

Năm người tuyệt phạt vẫn còn tốt hơn nhiều, nhưng bọn họ cũng bị thương không nhẹ.

Dù sao cốc chủ Hồng Nhan Cốc là tự nổ trong cự ly gần, lực phá hoại sản sinh ra bị bọn họ hấp thu hết.

Nếu không có năm người họ bao bây, e là cả Giang Thành đều bị ảnh hưởng.

Năm người năm trên mặt đất một lúc lâu mới chậm rãi đứng dậy. Lão Ngũ bị thương nặng nhất đã nôn ra máu, người tuyệt

phạt đứng đầu cũng quần áo rách rưới, ngực và vai đều bị thương ở mức độ khác nhau.

Mặc dù trông rất nhếch nhác, nhưng năm người vẫn đứng lên được, đồng thời xếp thành một hàng, đi về phía cốc chủ Hồng Nhan Cốc.

Lúc này cốc chủ Hồng Nhan Cốc chỉ còn lại một hơi thở.

Bà ta gian nan mở con mắt còn lại ra, vô lực nhìn năm người nọ.

“Tiêu Bất Hồng, bây giờ chúng tôi tuyên bố tội trạng của bà, sau đó sẽ đem đầu bà về đợi lệnh!”.

Nói xong, người tuyệt phạt đi đầu lại lấy thứ giống như tờ đơn lúc trước ra, đọc theo chữ viết trên đó.

Sau khi đọc xong, người tuyệt phạt nâng thiết lệnh trong tay lên, chuẩn bị chém xuống đầu bà ta.

“Đợi đất". Lúc này, cốc chủ Hồng Nhan Cốc dốc hết sức hét lên.

“Theo quy tắc, bà có cơ hội để lại di ngôn trong một phút”, người tuyệt phạt đi đầu dừng tay, bình tĩnh nói.

“Di ngôn? Tôi không phải muốn để lại di ngôn! Tôi chỉ... muốn nói với các người vài câu!", cốc chủ Hồng Nhan Cốc nói.

“Bà nói đi”, người tuyệt phạt bình tĩnh nói. “Đến nước này rồi, tôi không còn gì để nói, tôi đã thất bại. Tiên đạo mà tôi theo đuổi có lẽ không thể so sánh với đại hội”.

“Đại hội không đơn giản như người đời tưởng tượng”, người tuyệt phạt nói.

“Thế sao? Có lẽ tôi không thể nghiệm được nữa nhưng không sao, tôi muốn hỏi các người, thời gian trước không phải có lời đồn đội phán quyết Thiên Khải mất tích, không rõ tung tích hay sao? Bọn họ... đang ở nơi đâu?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc nhìn chằm chăm người tuyệt phạt dẫn đầu, hỏi.

Ánh mắt bà ta lấp lánh, tràn đây khát vọng.

Người tuyệt phạt lại läc đầu: “Bây giờ chúng tôi cũng không liên lạc được với đội phán quyết Thiên Khải, cho nên tôi không thể trả lời bà vấn đề này! Nhưng hai ngày trước bọn họ đã xin cấp trên tuyệt phạt, thế nên chúng tôi đã đến đây!”.

“Ha ha ha ha, vậy tôi đoán đúng rồi! Tôi đoán đúng rồi! Đội phán quyết Thiên Khải nhất định đã bị thần y Lâm khống chế, nên cậu ta lợi dụng các người đến đối phó tôi! Nhất định là vậy, ha ha ha ha..”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười lớn ha ha, trong mắt tràn ngập vẻ đắc ý và oán hận.

Bà ta đắc ý vì mình đã phát hiện ra bí mật của Lâm Chính.

Oán hận là vì mình phát hiện ra quá muộn, cho nên đã rơi vào bẫy của Lâm Chính!

Năm người tuyệt phạt đều khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng.

“Chuyện này không nãm trong phạm vi quản lý của chúng tôi, nhưng chúng tôi sẽ báo cáo lên trên”, người tuyệt phạt dẫn đầu lạnh lùng nói: “Tiêu Bất Hồng, bà còn có di ngôn gì không?”.

“Nếu đội phán quyết Thiên Khải đã bị thần y Lâm bức hại, các người làm sao đối phó cậu ta?”, cốc chủ Hồng Nhan Cốc cười híp mắt hỏi.

“Tàn sát đội phán quyết Thiên Khải là sự khiêu khích nghiêm trọng đối với đại hội! Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua, kẻ làm vậy sẽ bị tru di tam tộc, san bằng mọi thứ liên quan đến cậu ta, không nhân nhượng!”, người tuyệt phạt đi đầu nói.

Giọng nói chứa đựng sự lạnh lão và hung ác.

Đó là khinh nhờn!

Đó là sỉ nhục!

Bất cứ ai cũng không được khiêu khích đại hội.

Nếu không, chờ đợi bọn họ sẽ là sự trả thù nghiêm trọng nhất!

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc nghe vậy thì cười lớn ha ha.

“Ha ha ha ha, tốt! Tốt! Tốt lắm! Nếu vậy thì tôi nhẹ nhõm hơn rồi! Đi đi, các người đi điều tra đi, chuyện này nhất định là do thần y Lâm làm! Các người hãy giết cậu ta đi! Khi nào giết cậu ta thì nói với cậu ta, tôi ở dưới đó đợi cậu ta! Ha ha ha ha..”.

Tiếng cười điên cuồng, thê lương mà nham hiểm.

Những người tuyệt phạt đưa mắt nhìn nhau, trong lòng đã nổi lên nghỉ ngờ.

“Chuyện này chúng tôi ghi nhớ rồi, tin răng không lâu sau sẽ có người đi điều tra thần y Lâm. Tiêu Bất Hồng, bây giờ bà nên lên đường rồi!”.

Người tuyệt phạt kia hạ giọng nói, lại nâng cao thiết lệnh. “Được! Được! Tôi đợi cậu ta, ha ha ha..", cốc chủ Hồng

Nhan Cốc cười lớn, không sợ chết, chỉ đợi Lâm Chính chôn chung.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement