Đám Lý Đào rời đi với vẻ mặt khó coi. Liễu Như Thi vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ.
Còn Thu Phiến thì bị Lâm Chính thúc giục đi nộp đơn đăng ký đấu y.
Nhưng Thu Phiến chần chừ không đi.
“Anh Lâm, anh điên rồi à? Chưa nói tới y thuật của anh có bằng Tiết Tường sư huynh hay không, dù có bằng thì với trạng thái hiện tại của anh sao có thể đấu y? Anh chắc chắn sẽ thất bại! Chắc chẳn sẽ chết! Tôi thấy anh nên từ bỏ đấu y đi! Đừng có nuôi ý định đó nữa”, Thu Phiến tận tình khuyên nhủ.
“Đúng đấy anh Lâm, Hoạt Độc của anh còn chưa giải xong, vết thương mới vừa ổn định, sao có thể tiến hành đấu y sinh tử? Dù sao bọn họ cũng đã rời đi, bây giờ chúng ta rời khỏi thiên cung Trường Sinh, chắc chắn bọn họ không làm gì được chúng ta”, Liễu Như Thi cũng vội vàng nói.
Nhưng lời nói của hai người không làm lung lay được quyết định của Lâm Chính.
Anh läc đầu: “Như Thị, tôi nói rồi, tôi phải khiến bọn họ trả giá! Tôi đề xuất đấu y không phải vì lần này bọn họ hãm hại cô, mà là vì chuyện ở bậc thềm Trường Sinh!”.
“Anh đang đâm đầu vào chỗ chết!”.
Tâm trạng Liễu Như Thi đột nhiên trở nên kích động: “Sao anh lại cứng đầu như vậy? Không nghe người khác khuyên được sao?”.
Theo cô ấy thấy, Lâm Chính đang hành động theo cảm tính, muốn ra mặt vì mình.
Cô ấy thực sự không muốn Lâm Chính vì mình mà đi mạo hiểm.
Huống hồ, đây là chuyện hoàn toàn không có phần thắng.
Nhìn Liễu Như Thi đang kích động, Lâm Chính hơi ngạc nhiên, sau đó cười khổ.
“Như Thị, thật ra tôi hiểu tình trạng của tôi hơn cô. Tin tôi đi, chỉ một trận quyết đấu mà thôi, tôi sẽ thắng!”.
“Anh...."
Liễu Như Thi tức đến mức mặt đỏ bừng, sau đó cắn răng, lao ra khỏi sân.
“Như Thi! Như Thi!”. Lâm Chính sốt ruột, nhưng không gọi cô ấy lại được.
“Anh Lâm... tôi thấy chuyện này hay là thôi đi”, Thu Phiến do dự một lúc rồi nói.
“Nếu cô Thu Phiến không tiện thì tôi tự đi cũng được”, Lâm Chính nói.
“Anh... Haizz, Liễu sư muội nói đúng, con người anh đúng là cứng đầu. Được rồi, nếu anh đã kiên trì thì tôi cũng không ngăn cản anh”, Thu Phiến lắc đầu thở dài, quay người rời đi.
Đơn đăng ký được nộp lên, chuyện này lập tức truyền ra. Toàn bộ đệ tử ở thiên cung Trường Sinh xôn xao.
“Cái gì? Con ma bệnh mới vào cung hôm qua muốn đấu y với Tiết Tường? Lại còn đấu sinh tử?”.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.com.vn nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : tamlinh247.com.vn là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
“Con ma bệnh đó là ai? Mới vừa được Ngũ tôn trưởng chữa khỏi xuống được giường lại dám đi đấu y với người của thiên cung Trường Sinh chúng ta? Cậu ta không biết y thuật của thiên cung Trường Sinh chúng ta có thể so với tiên thuật sao?".
“Đúng là không biết tự lượng sức!”.
“Mọi người không biết à? Trước đây tên đó cũng đã từng vào thiên cung Trường Sinh, từng học y ở chỗ chúng ta, nhưng nghe nói chưa học được mấy tháng đã bị trục xuất vì sự kiện Ngũ Độc!".
“Cái gì? Cậu ta là người tham gia sự kiện Ngũ Độc sao?”.
“Không phải, sau chuyện đó, tôn trưởng đã chứng minh cậu ta trong sạch”.
“Hóa ra là vậy”.
“Nhưng mới học ở chỗ chúng ta mấy tháng đã dám khiêu. chiến với Tiết Tường? Tiết Tường trở thành đệ tử chính thức cũng đã năm sáu năm, cộng thêm thời gian làm đệ tử ký danh, ở thiên cung chúng ta ít nhất cũng hơn mười năm, con ma bệnh đó dựa vào cái gì?”.
“Tôi thấy cậu ta là một kẻ lỗ mãng, chuyện gì cũng không suy nghĩ trước khi làm!”.
“Ha, còn quyết đấu sinh tử! Đây là buộc Tiết Tường phải giết cậu ta sao?”.
“Người không biết trân trọng mạng sống như cậu ta, chết cũng đáng”.
“Thật thú vị!”.
Các nơi trong thiên cung đều tràn ngập tiếng thảo luận, đợi đến khi biết được là Lâm Chính, tất cả mọi người đều cười cợt và mỉa mai.
Thiên cung Trường Sinh, đại tông y đạo ẩn thết
Lúc nhỏ Lâm Chính từng đọc được bài viết về tông phái này từ một cuốn sách nào đó ở nhà họ Lâm, thế là có năm nọ anh lén rời khỏi nhà họ Lâm, tìm được đến đây theo ghi chép. trên sách.
Dựa vào thiên phú hơn người và kiến thức đặc biệt về y thuật, anh đã thành công vào được thiên cung, trở thành một đệ tử của thiên cung Trường Sinh.
Nhưng vì gặp phải sự kiện Ngũ Độc, anh mới nhập môn chưa được mấy tháng đã bị thiên cung trục xuất khỏi tông môn.
Thật ra bị trục xuất cũng còn may, các đệ tử bị xử tử trong sự kiện lần đó không phải con số nhỏ.
Liễu Như Thi đang giận biết được chuyện này, kinh hoảng đến mức ngồi trong phòng cả nửa ngày không ra ngoài.
Một lúc lâu sau, dường như cô ấy đã ra quyết định gì đó, mượn điện thoại của một sư tỷ gọi điện cho bà nội mình.
“Bà”.
“Như Thi, sao vậy? Thần y Lâm... vẫn ổn chứ?”, đầu kia điện thoại là giọng nói yếu ớt của Dược Vương tỉnh Hoài Thiên.
“Bà, xin lỗi bà, có lẽ Như Thi không về được nữa, bà... hãy giữ sức khỏe nhé”, Liễu Như Thi nhảm mắt nói, khóe mắt trào nước mắt.
Mặc dù Dược Vương tỉnh Hoài Thiên bị bệnh nặng nhưng không ngốc, bà ấy đã đoán được có chuyện gì đó xảy ra.
“Như Thi, bà nội đã già, không sợ rắc rối. Ngược lại cháu còn trẻ tuổi, sau này tương lai còn dài, cháu phải nghĩ kỹ..", bà lão khuyên nhủ.
“Bà, nếu không có thần y Lâm chữa trị cho cháu, Như Thi đã không còn sống đến bây giờ. Ân nhân gặp nạn, cháu không thể khoanh tay đứng nhìn”, Liễu Như Thi đau khổ nói.
“Cháu hiểu được chuyện có ơn báo ơn, có nghĩa những năm qua bà không uổng công dạy cháu! Cháu muốn làm gì thì cứ làm đi, bà nội ủng hộ cháu. Chỉ là... bà nội thật sự rất muốn gặp lại cháu...”.
“Bà nội..."
Liễu Như Thi không kìm được lòng quỳ xuống, nước mắt giàn giụa.
Chuyện Lâm Chính và Tiết Tường đấu y sinh tử càng lúc. càng sôi sục, cuối cùng đã truyền đến tai Ngũ tôn trưởng.
Ngũ tôn trưởng nhướng mày: “Cái gì? Quyết đấu sinh tử? Lâm Chính đó sao?”.
“Vâng thưa tôn trưởng, bây giờ các đệ tử đều đang thảo luận chuyện này, người xem có nên ngăn chặn nó không?”, người bên dưới cẩn thận hỏi.
“Là quyết đấu sinh tử sao?”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!