Đấu y ở thiên cung không giống với đấu y truyền thống!
Đệ tử thiên cung Trường Sinh hầu như ai cũng là y võ, bọn họ tinh thông y thuật, cũng biết dùng y thuật giết người.
Đấu y ở đây sử dụng tất cả y thuật mình học được dồn đối phương vào chỗ chết.
Dùng châm! Dùng độc! Điểm huyệt! Cắt đứt mạch!
Chỉ cần là có liên quan đến y thì đều có thể trở thành thủ đoạn lấy đi tính mạng của đối phương.
Đương nhiên, võ kỹ truyền thống không được sử dụng ở đây.
Một khi dùng võ kỹ truyền thống thì sẽ bị tuyên bố thất bại.
Lúc đó, sự sống chết của người vi phạm sẽ do thiên cung định đoạt!
Lâm Chính đương nhiên hiểu đạo lý này.
Anh cũng không cần phải dùng đến võ kỹ truyền thống! Bởi vì thuật y đạo của anh không sợ bất kỳ ail
“Muốn chết!".
Tiết Tường cười nạt, cũng không vội ra tay mà chắp hai tay sau lưng, nhìn Lâm Chính tiến đến gần.
“Thế nào? Cậu dùng châm, điểm huyệt hay là cắt đứt mạch? Tới đi, bất cứ thủ đoạn nào của cậu cũng chỉ là thủ đoạn của trẻ con trong mắt tôi, đừng để tôi quá thất vọng! Ha ha ha..", Tiết Tường cười lớn.
Lâm Chính đưa ngón tay lên, trên ngón tay có châm, phóng về phía Tiết Tường.
Vèo!
Châm bạc như sao băng bay thẳng về phía Tiết Tường.
“Nực cười, châm bạc chậm như vậy cũng có mặt mũi phóng ra!", Tiết Tường cười khinh thường, dùng ngón tay kẹp lấy nó.
Trong nháy mắt, châm bạc bị Tiết Tường kẹp chặt trên ngón tay.
“Ồ!",
Đệ tử xung quanh kinh ngạc kêu lên. “Vậy là chặn được rồi sao?”.
“Ha, châm bạc của Lâm Chính chậm như vậy, Tiết sư huynh há lại không chặn được?”.
“Đúng là nực cười, thực lực như thế mà cũng dám khiêu chiến Tiết Tường sư huynh? Lâm Chính kia là tên ngốc à?”.
Không ít người khit mũi khinh thường, lên tiếng chửi mắng.
“Chỉ vậy thôi sao?”.
Trên cây hoa đào, Tử Diểu nhíu mày, âm thầm hừ một tiếng, quay người rời đi.
Y thuật kỳ diệu cái gì, bây giờ xem ra cô ta đã bị lừa rồi! Chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi!
Trên tảng đá.
“Lâm Chính chỉ có thủ đoạn như vậy thôi sao? Thật khiến người ta thất vọng”, thanh niên nhìn chăm chăm cảnh đó, cũng tỏ ra thất vọng.
Anh ta nghiêng đầu sang: “Tôn trưởng, nếu người bận thì về trước đi ạ. Lần này là tôi thất sách, không ngờ Lâm Chính này quả thật chỉ là kẻ tầm thường không biết trời cao đất dày như mọi người nói...”.
“Không! Cậu nói sai rồi, cũng nhìn lầm rồi!”.
Ông lão đột nhiên nói một cách nghiêm túc.
Thanh niên ngạc nhiên nhìn ông lão, lúc này mới phát hiện ông lão đang nhìn Tiết Tường với ánh mắt sáng rực.
Nói đúng hơn là nhìn cây châm bạc trong tay Tiết Tường. “Tôn trưởng, sao vậy ạ?". Thanh niên thắc mắc.
Nhưng ông lão lại im lặng không nói, chỉ nhìn chăm chăm cây châm bạc đó, cả mí mắt cũng không chớp.
Cuối cùng!
Ầm!
Một tiếng động quỷ dị vang lên từ trung tâm đài Y Thánh! Tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Bàn tay giữ cây châm bạc của Tiết Tường đột nhiên nổ tung.
Máu thịt bắn tung tóe, năm ngón tay đều gãy, lòng bàn tay nứt ra, hình ảnh cực kỳ máu me.
“A!"
Tiết Tường kêu lên thảm thiết, đau đến mức suýt ngã ra đất.
“Cái gì?”. Từ Tài Quang sửng sốt.
Tử Diểu đang định rời đi cũng dừng bước, quay đầu nhìn.
Thu Phiến hết sức ngạc nhiên.
Hiện trường vang lên tiếng xôn xao.
“Sao có thể như vậy?”.
“Vì sao tay của Tiết Tường sư huynh... lại bị nổ?”.
Mọi người hết sức nghỉ hoặc.
Lý Đào đột nhiên hét lớn: “Võ kỹ! Là võ kỹ!”.
Cô ta vừa hét lên, hiện trường lập tức yên tĩnh lại.
Lý Đào chỉ tay vào Lâm Chính, hét lớn: “Cậu ta dùng võ kỹ! Con chó đó dùng võ kỹ làm Tiết Tường sư huynh bị thương! Cậu ta phạm quy rồi!”.
“Cái gì?”.
“Cậu ta lại dùng võ kỹ?”.
“Chết tiệt!”.
“Thật hèn hại”.
“Thứ dơ bẩn!".
Các đệ tử chửi rủa, tràn đầy căm phẫn kích động.
Ngũ tôn trưởng ở bên trên đột nhiên đứng dậy, quát lớn: “Tất cả yên lặng!".
Hiện trường lập tức yên tĩnh đi nhiều.
“Tôn trưởng! Lâm Chính phạm quy rồi! Xin hãy dừng quyết đấu, xử tử Lâm Chính!”, Lý Đào vội hét lên.
Ngũ tôn trưởng lại tỏ ra nghiêm túc, hạ giọng quát: “Lâm Chính không hề phạm quy, cậu ta không dùng võ kỹ, cậu ta chỉ dùng y thuật bình thường!”.
“Cái gì?”.
Lý Đào kinh ngạc.
“Sao có thể như thế?”.
“Y thuật... lại có hiệu quả như vậy được sao?”.
Các đệ tử không tin.
Ông lão bên tảng đá bỗng nhiên lên tiếng: “Ngũ tôn trưởng nói không sai, Lâm Chính thật sự không dùng võ kỹ, cậu ta dùng y thuật thuần túy!".
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, lập tức kinh ngạc không thôi.
“Tam tôn trưởng!”. “Trời ạ, Tam tôn trưởng đến từ lúc nào vậy?”.
Mọi người vội vàng chắp tay hành lễ: “Bái kiến Tam tôn trưởng".
Hiện trường hơi hỗn loạn.
Người phụ nữ xinh đẹp cũng rất kinh ngạc, vội vàng đứng dậy: “Tam tôn trưởng sao lại đến đây? Mau lại đây ngồi đi!”.
“Không cần đâu Ngũ tôn trưởng, tôi chỉ đi ngang qua nên đến xem thế nào thôi. Tôi sẽ đứng đây, quyết đấu sinh tử trang nghiêm thần thánh, không thể quấy nhiễu! Mau mau để bọn họ tiếp tục quyết đấu đi!", Tam tôn trưởng nói.
Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu: “Quyết đấu tiếp tục!”.
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng mọi người lại vô cùng sợ hãi.
Rốt cuộc Lâm Chính này đã dùng thủ đoạn gì khiến tay Tiết Tường thành ra như thế?
Y thuật của anh dùng là gì? Bọn họ nghỉ hoặc nhìn sang. Lâm Chính đã đến gần Tiết Tường.
“Đồ chó! Tao sẽ giết mày!”.
Tiết Tường tức giận, cánh tay còn lại điên cuồng huơ múa.
Vèo vèo vèo vèo...
Một lượng lớn châm bạc bắn ra từ lòng bàn tay hắn, giống như tấm lưới lớn bao phủ về phía Lâm Chính.
Phập! Phập! Phập! Phập... Tất cả châm bạc đều đâm lên người Lâm Chính.
Tiết Tường thấy vậy thì mừng như điền: “Ha ha ha ha, Lâm Chính, cậu thua rồi! Cậu chết rồi! Ha ha ha ha....
“Đây là Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp!”, một đệ tử kinh ngạc kêu lên.
“Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp, tổng cộng chín chín tám mốt cây châm, châm nào châm nấy đâm vào tử huyệt. Một khi bị đâm trúng, thần tiên cũng khó cứu. Tiết Tường sư huynh quá lợi hại, tám mươi mốt cây châm đều đâm trúng!”.
“Nói vậy là Lâm Chính chết chắc rồi?”.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!