Câu nói này vang lên khiến đám người Tam tôn trưởng cảm giác như vừa bị tát vào mặt. Đến ngay cả Trịnh Thông Viễn cũng mặt đỏ bừng bừng, biểu cảm trông vô cùng đặc sắc.
“Trịnh điện chủ”, Tam tôn trưởng quay qua: “Ông nói xem tiếp theo phải làm thế nào?”
“Chuyện này...tôn trưởng...tôi ”, Trịnh Thông Viễn không: biết phải trả lời thế nào.
“Giờ nghĩ xem làm thế nào để xử lý chuyện này đi. Chỗ thần dược đó đều là những thứ mà thiên cung phải tích lũy hàng trăm năm mới có được. Mười giọt Lạc Linh Huyết còn có thể khiến chúng ta có cơ hội giành thẳng lợi trong đại hội nữa. Tất cả đều không thể mất đi được. Giờ nghĩ cách làm thế nào để lấy lại được những thứ đó mà không làm mất lòng thiên hạ, không để lại hậu quả”, Tam tôn trưởng tức. giận nói.
Trịnh Thông viễn cúi đầu, cảm thấy căng thẳng. Tứ tôn trưởng, Ngũ tôn trưởng cũng im lặng. Sự việc đã vượt tầm kiểm soát của rất nhiều người. Lúc này có nói gì thì cũng đã muộn.
“Lâm Chính, cậu làm tốt lắm...", Tam tôn trưởng đành phải nói như vậy.
“Cảm ơn tôn trưởng đã khen ngợi. Đối phương đã bị đánh bại, đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ, đệ tử nên cáo lui rồi”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng, sau đó qua người định rời đi.
“Lâm Chính, từ từ đã”, Tam tôn trưởng kêu lên.
“Tôn trưởng, còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghỉ ngờ.
“Điều này..., Tam tôn trưởng khẽ chau mày, không biết phải nói như thế nào.
Trịnh Thông Viễn nghĩ ra được điều gì đó bèn vội vàng nói: “Lâm Chính, nhiệm vụ của cậu vẫn chưa hoàn thành, chưa thể đi được”.
“Chưa hoàn thành sao?”, Lâm Chính tỏ ra tò mò: “Trịnh điện chủ nói vậy là có ý gì?”
“Sư môn yêu cầu cậu đánh bại kẻ địch Tử Huyền Thiên. Cậu mới đánh bại có một người sao có thể đi được. Cậu vẫn phải chiến đấu tiếp. Cho tới khi những người kia không còn khiêu chiến nữa thì mới được. Cậu đã rõ chưa?”, Trịnh Thông Viễn chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói. Dứt lời, đám đông sục Sôi.
“Trịnh điện chủ! Trước đó không hề nói như vậy mà”, Lâm Chính lên tiếng: “Mọi người chỉ bảo tôi đánh bại cô gái này chứ không hề nói là phải đánh bại cả Tử Huyền Thiên. Tôi nghĩ có lẽ các đệ tử khác đều nghe thấy cả đấy. Trịnh điện chủ định nuốt lời sao?”
“Nuốt lời? Hừ, sao có thể nói như vậy được. Tôi nói gì, các đệ tử đều nghe thấy cả, không tin thì cậu cứ hỏi họ xem. Các người nói xem có phải tôi chỉ nói Lâm Chính đánh bại mỗi người phụ nữ kia không?”, Trịnh Thông Viễn hét lớn.
“Không hề!", đám đệ tử hét lại. Chỉ có một bộ phận nhỏ các đệ tử nhìn nhau, thâm cảm thấy Trịnh Thông Viên đê tiện.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại tamlinh247.com.vn nhé cả nhà. Các bạn vào google gõ tìm kiếm : tamlinh247.com.vn là sẽ thấy nhé.Bên mình đang ra chương liên tục lắm nhé!
Còn Tam tôn trưởng thì không nói gì, có vẻ như ông ta đã giao lại quyền kiểm soát cho Trịnh Thông Viễn. Lâm Chính cũng nhận ra sự bỉ ổi của Trịnh Thông Viễn Hành động trước đó của Lâm Chính khiến Tam tôn trưởng không còn gì để nói nên ông ta không lên tiếng được, lúc này đành phải để Trịnh Thông Viễn ra mặt mà thôi.
Nhưng cũng không còn cách nào khác. Kế hoạch là do Trịnh Thông Viễn đề ra, ông ta không đứng ra thì còn ai?
Một vài đệ tử bặm môi, tỏ ra giận lắm. Thu Phiến cũng. nằm trong số đó: “Hừ, đúng là vô liêm sỉ”.
“Bọn họ định nuốt lời sao?”
“Xem ra người đệ tử này không được yêu quý lắm ở thiên cung Trường Sinh nhỉ", Chấn Hám Sơn nhìn Lâm chính.
Lâm CHÍnh ho khù khụ, mặt trắng bệch nhưng anh không hề phản bác: “Trịnh điện chủ đã muốn đệ tử đánh bại hết bọn họ thì đệ tử cũng không chậm trễ nữa”.
“Rất tốt! Lâm Chính, chỉ cần cậu giải quyết được hết bọn họ thì những phần thưởng vừa rồi sẽ đều thuộc về cậu. Không ai cướp được của cậu hết”, Trịnh Thông Viễn cười đắc ý.
“Lần này, không nuốt lời nữa đúng không”, Lâm Chính hỏi.
“Mọi người đều nghe thấy cả, sao có thể nuốt lời được chứ?”
“Vậy còn Tứ tôn trưởng?”, Lâm Chính nhìn qua. “Cái gì cơ?”, Tứ tôn trưởng giật mình.
“Tôn trưởng có đồng ý không?”
Tứ tôn trưởng chau mày, lập tức hiểu ra ý của Lâm ChínhL “Đương nhiên là đồng ý. Nếu cậu có thể đánh bại được bọn họ thì tất cả đều là của cậu”.
“Được! Ngũ tôn trưởng thì sao?” “Tôi...cũng đồng ý”.
“Tề điện chủ?”
“Tôi cũng vậy...”
“Tam tôn trưởng?”.
Cuối cùng Lâm Chính quay qua Tam tôn trưởng và chờ đợi câu trả lời của ông ta.
“Đồng ý”, Tam tôn trưởng gật đầu không chút do dự. Sao mà ông ta không hiểu ý tứ của Lâm Chính. Nhưng ông †a không tin Lâm Chính có thể hạ gục được hết cao thủ của Tử Huyền Thiên.
Tam tôn trưởng tin răng Tử Huyền thiên sẽ không khiến ông ta thất vọng. Bọn họ dám đến thiên cung Trường Sinh. thì chäc chản là họ có sự chuẩn bị rồi.
Nếu đến cả một tên ốm dặt dẹo như Lâm Chính mà còn không xử lý được thì có phải là Tử Huyền Thiên trở thành trò. cười cho thiên hạ không?
Hơn nữa cho dù Lâm Chính có chống lại được Tử Huyền Thiên thì đã sao? Khi mà cả hai bên đều bị thương nặng thì Tam tôn trưởng làm ngư ông đắc lại sẽ tốt hơn nhiều. Lâm Chính hít một hơi thật sâu, quay lại vùng chiến đấu.
“Cử người ra đi Chấn đại nhân”, Tam tôn trưởng hét lớn, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý.
Chấn Hám Sơn chau mày, chần chừ một lúc như muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, một người đàn ông bước ra, hét lớn: “Sư phụ, để con chiến đấu với người này ạ".
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!