Tí tách! Lại thêm một tách trà nữa đã cạn.
Tam tôn trưởng đặt tách trà xuống, cau mày nhìn ra cổng.
“Tam tôn trưởng, Đại tôn trưởng đã xuống dưới đó hơn một tiếng đồng hồ rồi, sao còn chưa thấy lên?”, Trịnh Thông Viễn nghiêng đầu, cảm thấy quái lạ hỏi.
“Không vội, đợi thêm chút nữa”, Tam tôn trưởng nói.
Ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng ông ta cũng lo lắng.
Đại tôn trưởng xuống đó đúng là lâu quá rồi.
Vào trong đó lấy Lạc Linh Huyết thôi mà, tốn nhiều thời gian thế sao?
Theo lý thì hơn mười phút là đủ rồi. Lế nào bên trong xảy ra chuyện gì?
Không thể nào... tuyệt đối không thể!
Đại tôn trưởng là ai cơ chứ, sao có thể xảy ra chuyện? Ông †a cực kỳ quen thuộc với mộ thiên cung, không có cơ quan nào bên trong có thể làm gì được ông ta.
Nếu cơ quan đã không có vấn đề, lẽ nào... là Lâm Chính?
Nghĩ đến đây, Tam tôn trưởng bật cười thành tiếng.
Suy nghĩ hoang đường này e là có nói ra cũng không ai tin.
Thôi đi! Vẫn nên ở đây đợi ông ta. Tam tôn trưởng lắc đầu. Nhưng lúc này một đệ tử vội vàng chạy đến.
“Tam tôn trưởng, các vị điện chủ, xảy ra chuyện rồi”, đệ tử đó thở hổn hển.
“Xảy ra chuyện gì?” Mọi người sửng sốt. “Gấp gáp cái gì, chẳng ra sao cả. Bình tĩnh chút
đi, trời không sụp đâu”, Tam tôn trưởng hừ một tiếng.
Đệ tử đó vội cúi đầu: “Vâng... tôn trưởng...” “Xảy ra chuyện gì?”, Tam tôn trưởng hỏi.
Đệ tử đó do dự một chốc, muốn nói lại thôi nhưng lại không biết nên nói gì mới ổn, cuối cùng lấy điện thoại trong túi mình ra rồi đưa cho mọi người.
Tam tôn trưởng sửng sốt, nhận lấy điện thoại, là một đoạn video.
Cảnh tượng trong video là cảnh tượng bên trong mộ thiên cung.
Cảnh quay được chính là Đại tôn trưởng. Tam tôn trưởng vội nhấn nút phát.
Nội dung được phát là cuộc nói chuyện giữa Lâm Chính và Đại tôn trưởng trước đó...
Nghe thấy những lời gần như tự hủy của Đại tôn trưởng, sắc mặt Tam tôn trưởng trắng bệch, cả người run rẩy.
“Video này... cậu lấy ở đâu? Ở đâu mà cậu có đoạn video này?”, Tam trưởng lão đứng phắt dậy, trợn mắt nhìn đệ tử đó quát.
“Thưa tôn trưởng, đệ tử cũng không biết, đoạn video này vô cớ được truyền ra trong các hàng đệ tử, bây giờ đệ tử ở cả thiên cung đều nhận được đoạn video này..", đệ tử đó run lẩy bẩy, vội vàng cúi đầu xuống.
“Gì cơ?”, Tam tôn trưởng như bị sét đánh trúng, sắc mặt trắng bệch nhìn đệ tử đó: “Cậu nói... người ở cả thiên cung... đều đã biết hả?”
“Vâng... đúng thế...”
Đệ tử đó gật đầu.
“Sao lại thế này?”
Cả người Tam tôn trưởng ngồi bịch xuống ghế.
Các điện chủ bên cạnh cũng ngạc nhiên chạy đến.
Lúc này Tam tôn trưởng như ý thức được gì đó, bỗng ngẩng đầu hét lớn: “Không được, nếu video này là thật, thế chẳng phải là... Lâm Chính vẫn chưa chết sao? Đại tôn trưởng... gặp rắc rối rồi?”
Mọi người sửng sốt.
“Nhanh lên, mau mở cửa ra”.
Tam tôn trưởng chạy đến trước cổng, ra sức gọi.
Những người canh gác mộ nhìn nhau, hơi do dự.
Tam tôn trưởng không phải là Đại tôn trưởng, không có quyền ra lệnh cho họ.
Nhưng lúc này Tam tôn trưởng đã sốt sắng đến mức không thể chờ được, khàn giọng gào: “Mở cửa!”
“Tam tôn trưởng, cung chủ không có ở đây, mọi việc lớn nhỏ trong cung đều do Đại tôn trưởng quản lý, do đó chúng tôi mới mở cổng mộ thiên cung, bây giờ tôn trưởng lại muốn đi vào, xin thứ lỗi cho chúng tôi không thể nghe theo lệnh”, người gác mộ chắp tay nói.
“Hỗn láo! Nghe nói đây này, bây giờ có khả năng Đại tôn trưởng ở bên trong gặp nguy hiểm. Nếu các cậu không mở cửa, một khi Đại tôn trưởng xảy ra chuyện gì, các cậu không ai thoát được đâu, đều phải chết!”, Tam tôn trưởng gào lên..
Câu nói này khiến mấy người canh mộ sửng sốt.
Một lúc sau, cuối cùng người gác mộ cũng mở cánh cửa đó ra.
Một đám người nhốn nháo chạy vào bên trong. Sau khi xuống cầu thang, Tam tôn trưởng chặn lại các cơ quan dựa theo trí nhớ của mình, sau đó
chạy một mạch về phía lăng mộ.
Thế nhưng vừa bước vào lăng mộ, đám người đều trố mắt.
Lúc này có một người đang ngồi khoanh chân trong lăng mộ.
Không ai khác chính là Đại tôn trưởng.
Ông ta đang nhắm mắt, cả người be bét máu như đang ngồi thiền, môi không ngừng mấp máy như đang nói điều gì đó.
“Đại tôn trưởng”, Tam tôn trưởng lớn tiếng gọi.
Đại tôn trưởng mở mắt ra nhìn người chạy đến, sắc mặt trở nên dữ tợn.
“Sao... sao mọi người lại đến đây? Mau! Mau đi đi! Đi mau”.
Đại tôn trưởng khàn giọng hét lên. “Đi hả?”
Mọi người đều mờ mịt, hoàn toàn không biết ý của ông ta là gì.
Nhưng Đại tôn trưởng vẫn kích động gào lên: “Đi đi”.
Mọi người càng không thể hiểu được.
Trịnh Thông Viễn bước đến trước vài bước: “Đại trưởng lão đừng sợ, Thông Viễn đến cứu ông đây”.
Nói xong, ông ta sải bước đi đến trước mặt Đại tôn trưởng, định ôm ông ta lên.
Nhưng ngay khi tay ông ta vừa chạm vào người Đại tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn dừng lại.
Ông ta trợn to mắt nhìn cả người Đại tôn trưởng, lúc này mới phát hiện trên người ông ta đầy rẫy kim châm bạc.
Đúng thế, là những cây kim bạc trong suốt, mỏng như sợi tóc.
Nếu không nhìn kỹ thì không thấy được những cây kim bạc này.
“Đây... là..", Trịnh Thông Viễn nói.
“Tại sao không đi?”, đáp lại ông ta chỉ là giọng nói không cam lòng và run rẩy của Đại tôn trưởng.
Trịnh Thông Viễn sửng sốt, vẫn không biết ý của Đại tôn trưởng là gì...
Bùm! Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Chỉ thấy cơ thể Đại tôn trưởng nổ tung, một nguồn năng lượng không gì sánh được trào ra bốn phía, nhấn chìm Trịnh Thông Viễn, đám người Tam tôn trưởng ở phía sau cũng không thể thoát được, đều bị vụ nổ nuốt chửng.
Cả mộ thiên cung và thiên cung... đều chấn động.
Người của thiên cung cực kỳ ngạc nhiên, đều chạy về phía mộ thiên cung.
Người canh mộ đứng bên ngoài cũng hoảng sợ, đồng loạt nhìn về phía cánh cửa, lúc này mới phát hiện cánh cửa mộ thiên cung cũng xuất hiện vết nứt.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không ổn! Nhanh lên! Mau đi báo với cung chủ”.
Tiếng gọi với và tiếng gào liên tục vang lên.
Tứ tôn trưởng dẫn theo các đệ tử của đội chấp pháp chạy đến, nhìn cánh cửa nứt vỡ, mọi người đều hoảng sợ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”, Tứ tôn trưởng hét lớn.
“Thưa Tứ tôn trưởng, Đại tôn trưởng, Tam tôn tưởng và mấy người Trịnh điện chủ xuống mộ thiên cung... Bên trong xảy ra chuyện gì, chúng tôi... chúng tôi cũng không biết..., người gác mộ run rẩy nói.
“Khốn kiếp!”
Tứ tôn trưởng tức giận mắng, dẫn người chạy xuống.
Vừa bước vào lăng mộ, Tứ tôn trưởng cũng trố mắt.
Chỉ thấy lúc này lăng mộ đã đầy những mảnh vỡ.