Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

Nhóm người xông vào Nhật Nguyệt Tinh Cung, theo sau còn có một đám đông đệ tử đội chấp pháp canh giữ bên ngoài.

Bọn họ vừa dừng lại, đệ tử đội chấp pháp lập tức bao vây nhóm người Tử Huyền Thiên.

“Xin cung chủ thứ tội, tôi đã cố găng ngăn cản nhưng đám người Tử Huyền Thiên đến quá đột ngột, tôi chưa kịp phản ứng đã xông vào, xin cung chủ thứ tội!" đại đệ tử của Tứ tôn trưởng lập tức bước lên, quỳ xuống tạ tội.

“Có nghĩa là đám người Tử Huyền Thiên này xông thẳng vào sao?”

Tứ tôn trưởng đứng lên, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thật to gan! Các người coi thiên cung Trường Sinh là nơi nào hả? Người đâu! Mau tống cổ bọn chúng †a ngoài! Nếu dám phản kháng, giết không thai”

“Tuân mệnh!”

Đệ tử đội chấp pháp hô lớn.

“Đây là cách tiếp khách của thiên cung Trường Sinh các người sao?”, người đứng đầu Tử Huyền Thiên chắp tay sau lưng, bình tĩnh nói. 

“Còn cần tiếp đãi đám vô lại các người ư? Ra tay!" Tứ tôn trưởng quát lớn, không hề khách khí.

Nhưng lúc này, Mạc Tâm cung chủ lên tiếng: “Dừng tay! Tứ tôn trưởng, ông lui ra đi!”

“Cung chủi” Tứ tôn trưởng quay đầu lại với vẻ không tin được.

“Lui ra!” Mạc Tâm cung chủ nói lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Tứ tôn trưởng không còn cách nào khác chỉ đành cúi đầu lui ra.

Nhìn thấy đám người Tử Huyền Thiên tới, Lâm Chính rất bất ngờ.

Sao bọn họ lại chạy tới đây? Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên mặt đầy râu, có vẻ là người từng trải, mặc áo.

đen đỏ, trông vô cùng khí thế.

Chấn Hám Sơn cũng tới, chỉ là đứng sau lưng người đàn ông đó.

Từ đây có thể thấy địa vị của người này cao hơn Chấn Hám Sơn. 

“Phó chưởng môn Thiên Diệp! Đã lâu không gặp!" lúc này Mạc Tâm bình tĩnh nói.

Nghe vậy mọi người đều kinh ngạc.

“Cái gì? Người này là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên?”

“Chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi kia à?”

“Nghe nói mặc dù người này là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, nhưng rất ít khi lộ mặt, không ngờ hôm nay ông ta lại chạy tới đây”.

Mọi người bàn tán xôn xao. Tứ tôn trưởng cũng nhíu mày.

Chẳng trách Mạc Tâm cung chủ không cho phép bọn họ đuổi đám người này ra ngoài, nếu ra tay thật thì to chuyện, dám động đến phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên, hôm sau Tử Huyền Thiên chắc chản sẽ đánh tới.

“Mạc Tâm cung chủ, bà vẫn khỏe chứ?” Thiên Diệp khẽ gật đầu. 

“Phó chưởng môn Thiên, ông tới đột ngột quá. Tôi nhớ buổi tiệc trà ngày hôm nay hình như không thông báo cho Tử Huyền Thiên mà nhỉ?”, Mạc Tâm cung chủ bình tĩnh nói.

“Tôi là không mời mà tới!” “Ông đến vì việc gì?” “Lâm Chính!”

Thiên Diệp nói: “Tôi thấy Mạc Tâm cung chủ không có ý định thu nhận Lâm Chính làm đệ tử, nếu đã vậy thì Tử Huyền Thiên chúng tôi muốn lấy người này! Mong Mạc Tâm cung chủ hãy giao người này cho Tử Huyền Thiên chúng tôi!”

“ð?”

Mạc Tâm cung chủ khẽ cau mày, bình tĩnh nói: “Khó mà được phó chưởng môn Thiên để mắt tới, tôi nghĩ Lâm Chính vô cùng vui mừng, chỉ tiếc là cậu ta đã là đệ tử của thiên cung Trường Sinh chúng tôi rồi, không thể đưa đi chỉ vì một câu nói của ông được. Đệ tử trong cung tôi không phải hàng hóa, không phải ai muốn cũng có thể lấy đi”.

Mạc Tâm cung chủ đương nhiên không đồng ý. 

Chưa nói đến thiên phú phi thường của Lâm Chính, chỉ tính đến việc trên người Lâm Chính còn có mười giọt Lạc Linh Huyết thì chắc chăn thiên cung Trường Sinh không chịu thả người.

Nhưng lúc này, Tam tôn trưởng bước lên, nói thầm vào tai bà ta:

“Cung chủ, người của Tử Huyền Thiên muốn có Lâm Chính, vậy thì giao Lâm Chính cho bọn họ là được!”

Ánh mắt Mạc Tâm cung chủ khẽ dao động, nhìn ông ta với vẻ kỳ quái: “Tam tôn trưởng, ông có ý gì vậy? Nhường đệ tử cho người khác? Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì uy danh của tôi để đi đâu nữa? E là thiên cung Trường Sinh sẽ bị cả thiên hạ chê cười”.

“Cung chủi! Tôi nói vậy cũng chỉ là vì cung chủ!” “Vì tôi?”

“Cung chủ cũng nhìn thấy rồi đấy, hôm nay người nhà họ Trác hung hăng xông tới đây, chính là để ông quyết định chọn ai giữa Trác Côn Huyết và Lâm Chính! Rõ ràng Trác Côn Huyết giỏi hơn nhiều so với Lâm Chính. Nếu cung chủ chọn Trác Côn Huyết, Lâm Chính chắc chắn không cam lòng, đến lúc đó, e rằng cậu ta sẽ không ngoan ngoãn giao mười giọt Lạc Linh Huyết ra đâu”. 

“Vậy ông định thế nào?”

“Chẳng phải trước đó cậu ta đã thu nhận một tên Tử Huyền Thiên làm đệ tử sao? Bây giờ lấy lý do này trục xuất cậu ta, thuận thế lấy đi mười giọt Lạc Linh Huyết!” Tam tôn trưởng chắp tay nói.

Mục Tâm cung chủ nhìn ông ta: “Tam tôn trưởng, đừng tưởng tôi không biết ý đồ của ông. Ông giống như Trịnh Thông Viễn, có thù oán với Lâm Chính, nên cố ý loại trừ cậu ta, ngăn cản cậu ta trở thành người của tôi, lo sau này cậu ta đạt được quyền thế sẽ báo thù các ông”.

“Cung chủ, tôi không hề có ý này!” Tam tôn trưởng vội vàng nói.

“Được rồi, Tam tôn trưởng, ông có ý này không tôi đều nhìn ra được! Chỉ là ông nói cũng đúng, hôm nay hai thiên tài mạnh đã đối đầu, tôi chỉ có thể giữ một người ở lại thiên cung Trường Sinh, vì vậy tôi cũng đã có ý định như ông nói, lấy Lạc Linh Huyết trước”, Mạc Tâm cung chủ bình tĩnh nói.

“Cung chủ anh minh!” Tam tôn trưởng vui mừng nói.

“Anh minh gì chứ? Lâm Chính và Trác Côn Huyết là thiên tài hiếm có, tôi không thể giữ cả hai lại thiên cung Trường Sinh là do tôi vô năng, tôi thật có lỗi với tổ tiên thiên cung”. 

“Cung chủ không cần tự trách, Trác Côn Huyết có tài thiên phú, lại luyện được Y Võ Tôn Kinh đến cảnh giới Đại Thành, mạnh hơn rất nhiều so với Lâm Chính! Có Trác Côn Huyết rồi còn cần Lâm Chính làm gì nữa? Ông chọn Trác Côn Huyết là quyết định sáng suốt!” Tam tôn trưởng cười nói.

Mạc Tâm cung chủ thở dài sau đó nói với Thiên Diệp: “Tôi luôn tôn trọng lựa chọn của đệ tử, nếu Lâm Chính muốn rời khỏi thiên cung Trường Sinh thì tôi cũng không gây khó dễ nữa!”

Nghe vậy, mọi người lại xôn xao.

Nhưng rất nhanh mọi người đều đã hiểu ra.

“Cung chủ định từ bỏ Lâm Chính sao?”

“Nếu không thì sao? Cung chủ chọn Trác Côn Huyết, đồng nghĩa với việc Lâm Chính không thể trở thành đệ tử thân cận của cung chủ, nếu vậy, Lâm Chính chắc chắn không phục, bây giờ phó chưởng

môn Thiên của Tử Huyền Thiên lại ra mặt muốn có được cậu ta, thì sao cậu ta không đi cho được?”

“Ở lại Thiên Cung chỉ chuốc nhục vào thân! Lâm Chính sao có thể so sánh với Trác sư huynh!”

“Cung chủ thật ra cũng nghĩ cho Lâm Chính!” 

“Lâm Chính đi sớm ngày nào sẽ đỡ mất mặt ngày đói”

Mọi người thì thầm bàn tán, chỉ trỏ Lâm Chính.

Nghe vậy, người của Tử Huyền Thiên vô cùng Vui mừng.

Thiên Diệp lập tức nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, cậu đồng ý cùng tôi về Tử Huyền Thiên không?”

“Tử Huyền Thiên?” Lâm Chính nhíu mày, đã hiểu ra hoàn cảnh của mình.

“Nếu cậu đồng ý, Tử Huyền Thiên chúng tôi nhất định sẽ dốc hết tài nguyên để bồi dưỡng cậu!” Thiên Diệp vội vàng nói

Lâm Chính không nói gì. “Ha, một tên phế vật vô dụng mà Tử Huyền Thiên cũng coi như bảo vật, đúng là nực cười!” Trác

Côn Huyết cười nhạo. 

Bây giờ hắn là người chiến thắng, đương nhiên là coi thường kẻ thất bại như Lâm Chính. 

“Phế vật vô dụng ư? Tên nhãi cậu cũng dám so. với Lâm Chính sao? Đom đóm mà đòi so sánh với ánh trăng!” Chấn Hám Sơn bực bội nói.

“Ông nói cái gì?” Trác Côn Huyết nổi giận.

Chấn Hám Sơn định nói tiếp nhưng Thiên Diệp đã lườm ông ta: “Hám Sơn, đừng nhiều lời”.

“Vâng”, Chấn Hám Sơn không nói nữa. Lúc này, Lâm Chính lên tiếng jnh ở lại thiên cung, nhưng xem ý của

cung chủ, tôi ở lại đây không thích hợp nữa, nếu đã vậy thì tôi nên rời đi”.

“Tốt quá! Lâm Chính, chúng ta đi thôi”, Thiên Diệp vội vàng nói.

Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Phó chưởng môn Thiên, nếu rời khỏi đây, tôi cũng không chắc sẽ gia nhập Tử Huyền Thiên! Thật ra tôi không có hứng thú với tông môn, trở lại thiên cung cũng chỉ để chữa bệnh mà thôi. Nếu duyên phận giữa tôi và thiên cung đã tận thì tôi cũng nên tự rời đi, tôi cũng không đến Tử Huyền Thiên nữa!”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement