“Nhóc con! Cậu làm cái gì vậy? Cậu bị điên à? Mất 10 giọt Lạc Linh Huyết thì cậu sẽ mất hết! Cậu định từ bỏ tất cả sao?”, Thiên Diệp cuống lên, vội bước tới ngăn cản.
Trong mắt ông ta, sở dĩ Lâm Chính mạnh như vậy cũng là nhờ Lạc Linh Huyết.
Đương nhiên không loại trừ bản thân Lâm Chính vốn có thiên phú phi phàm, là kỳ tài hiếm gặp, nhưng Tử Huyền Thiên không thiếu kỳ tài.
Sự tăng cường của Lạc Linh Huyết cực kỳ đáng sợ! Có thể khiến người bình thường trở thành thiên tài yêu nghiệt!
Sự tăng cường của 10 giọt Lạc Linh Huyết không từ ngữ nào có thể hình dung được. Nếu không có Lạc Linh Huyết, Lâm Chính có thể mạnh hơn những người kia được bao nhiêu chứ?
Chắc là không mạnh hơn được quá nhiều!
'Thiên Diệp không cần vì vậy mà đắc tội với thiên cung Trường Sinh.
“Thiên phó chưởng môn, cảm ơn sự cất nhắc của ông, nhưng Lâm Chính đã nghĩ kĩ rồi. Nếu tôi gia nhập Tử Huyền Thiên, khiến các ông và thiên cung Trường Sinh trở mặt với nhau, cho dù ông có thể yểm hộ cho tôi và Nhị tôn trưởng rời đi, thì cũng không thể bảo vệ được các sư huynh sư muội của Thượng Thanh Cung, bọn họ chắc chắn sẽ bị thiên cung phạt nặng!”, Lâm Chính khàn giọng đáp.
“Thế nên cậu từ bỏ sao?”, Thiên Diệp trợn tròn mắt.
“Lạc Linh Huyết tuy tốt, nhưng sao có thể so với mạng người chứ? Huyết không còn thì còn tìm được, người không còn thì có thể đến hoàng tuyền tìm sao?”.
“Cậu...” Thiên Diệp á khẩu.
Lâm Chính xoay người lại, nói với Mạc Tâm: “Cung chủi! Tôi sẽ giao Lạc Linh Huyết cho bà, nhưng tôi muốn bà đảm bảo không làm hại đến Nhị tôn trưởng, không làm hại đến tất cả các đệ tử của Thượng Thanh Cung! Không được truy cứu trách nhiệm của bọn họ, cũng không được thi hành bất cứ hình phạt nào đối với bọn họi”.
“Lâm Chính, cậu đang dùng thân phận gì nói chuyện với bổn cung chủ?”, Mạc Tâm nhíu mày hỏi.
“Đương nhiên là dùng thân phận không phải người của thiên cung rồi! Cung chủ, 10 giọt Lạc Linh Huyết này không phải là tôi giao cho bà bảo quản, mà là tặng cho bài! Điều kiện chính là những điều tôi mới nói!", Lâm Chính bình thản đáp.
Anh vừa dứt lời, tất cả những người có mặt đều há hốc miệng.
Những lời anh nói quả thực không dễ dàng gì.
Mạc Tâm cung chủ dùng danh nghĩa bảo quản để lấy Lạc Linh Huyết của Lâm Chính.
Nếu đã là bảo quản thì bà ta sẽ không tiện để lộ trước mặt người khác.
Nhưng bây giờ Lâm Chính công khai nói muốn tặng cho Mạc Tâm cung chủ, thì tính chất sẽ khác hẳn.
Mạc Tâm cung chủ sẽ danh chính ngôn thuận có được nó, đường đường chính chính sử dụng nó, không còn bất cứ kiêng dè gì, không phải sợ những lời bàn tán của người khác.
Quả nhiên, Mạc Tâm cung chủ sáng mắt lên, bước chân cũng khựng lại.
“Lâm Chính, những lời cậu nói... là thật chứ?”, Mạc Tâm cung chủ trầm giọng hỏi.
“Đương nhiên, thực ra Lâm Chính muốn hiến số Lạc Linh Huyết này cho cung chủ từ lâu rồi, chỉ là hôm nay mới tìm được cơ hội thôi”, Lâm Chính gật đầu đáp.
“Được! Lâm Chính, nếu cậu quả thực có tấm lòng này, thì bổn cung chủ sẽ không làm khó đám Nhị tôn trưởng nữa!", Mạc Tâm cung chủ kiềm chế sự mừng rỡ trong lòng, vẻ mặt bình thản nói.
“Cảm ơn cung chủ”.
Lâm Chính hành lễ, sau đó đi về phía Nhị tôn trưởng.
Những người đang bao vây Nhị tôn trưởng đều tự động nhường đường.
“Lâm Chính, cậu... cậu làm gì vậy?”, Nhị tôn trưởng tỏ vẻ khó tin, muốn nói lại thôi.
“Nhị tôn trưởng, tôn trưởng vì bảo vệ đệ tử mà sẵn sàng xả thân, Lâm Chính giữ rịt mấy giọt Lạc Linh Huyết này làm gì chứ? Nếu Mạc Tâm cung chủ đã muốn Lạc Linh Huyết, thì cứ cho bà ta đi! Huống hồ, nếu đệ tử mang theo Lạc Linh Huyết rời khỏi đây, thì chắc chẳn sẽ dẫn tới họa sát thân, đến lúc đó đệ tử gặp nguy hiểm, cho dù may mắn thoát nạn thì sau này cũng không được yên ổn. Nếu đã như vậy thì tại sao không bỏ lại rắc rối ở đây chứ?”, Lâm Chính cười đáp.
“Cậu... Haizz, thôi được rồi, nếu cậu đã nghĩ như vậy thì tôi cũng không khuyên cậu nữa. Nhưng Lâm Chính này, không còn Lạc Linh Huyết thì cậu cũng không còn chỗ dựa, cho dù cung chủ không so đo tính toán với cậu, thì chắc chắn đám Tam tôn trưởng, Trịnh Thông Viễn cũng sẽ tính sổ với cậu! Lâm Chính, cậu không thể ở lại thiên cung Trường Sinh nữa, cậu phải rời khỏi đây ngay lập tức! Cho Lạc Linh Huyết xong thì đi ngay!”, Nhị tôn trưởng trầm giọng nói.
“Đệ tử biết, đệ tử phải đi, tôn trưởng cũng phải đi”, Lâm Chính bình thản nói.
“Tôi?”.
“Thiên cung đã không còn chỗ đứng cho ông nữa rồi! Nhị tôn trưởng, ông không nhận ra sao?”.
Nhị tôn trưởng nghe thấy thế, ánh mắt lóe lên một tia bi thương.
“Tôi biết chứ... nhưng trời cao đất rộng, tôi có thể đi đâu chứ? Mẹ tôi an táng ở thiên cung, tôi còn chưa trả hết ân tình của lão cung chủ, tôi không thể đi được”, Nhị tôn trưởng lắc đầu thở dài, vẻ mặt đầy bể dâu.
Lâm Chính lặng lẽ lắc đầu. Anh biết, nếu Nhị tôn trưởng không định đi, thì
anh cũng không khuyên nổi, nên cũng thôi không khuyên nữa.
“Lâm Chính, mau giao Lạc Linh Huyết ra đi!”. Tứ tôn trưởng bước tới, trầm giọng nói.
“Được!".
Lâm Chính gật đầu, lập tức giơ tay lên, định cắt cổ tay.
“Khoan đãi”. Thiên Diệp vội vàng quát.
“Thiên phó chưởng môn, ông lại muốn sao nữa?”, Tứ tôn trưởng lạnh lùng hỏi.
“Không liên quan đến ông”, Thiên Diệp hừ mũi nói, rồi vội hỏi Lâm Chính: “Nhóc Lâm, tôi nói cho cậu biết, nếu mất Lạc Linh Huyết thì cậu sẽ đánh mất tiền đồ tươi sáng! Nhưng nếu cậu mang theo Lạc Linh Huyết gia nhập Tử Huyền Thiên, tôi đảm bảo người của Tử Huyền Thiên tuyệt đối sẽ không nhòm ngó đến Lạc Linh Huyết của cậu, đồng thời dốc sức bồi dưỡng cậu! Tôi nói lại với cậu lần cuối, nếu cậu đồng ý gia nhập Tử Huyền Thiên, bây giờ tôi có thể đưa cậu bình an vô sự rời khỏi đây! Nếu cậu giao Lạc Linh Huyết ra, từ bỏ tiền đồ rộng mở, thì cũng không thể gia nhập Tử Huyền Thiên nữa! Nhóc con! Cậu hãy suy nghĩ cho kĩI”.
Đã lúc này rồi thì Thiên Diệp cũng đành nói toạc ra, trao quyền lựa chọn cho Lâm Chính.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!