Sau khi Long Hâm biết tin lập tức bỏ việc quan trọng nhất trong tay xuống, chạy như điên đến rừng trúc ở lưng núi.
Ông ta không dẫn theo bất kì ai đến, cũng không cho phép ai đi theo, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bìa rừng trúc.
Khi nhìn thấy ba người trong rừng trúc và cái đầu “thần y Lâm" chỉ còn nửa lớp da năm trên mặt đất, Long Hâm đã đoán được mọi chuyện.
Long Hâm giận dữ bước đến chỗ Long Giang Phong.
“Bố..", Long Giang Phong muốn nói gì đó, nhưng lại bị Long Hâm đạp ngã ra đất, sau đó vung nắm đấm.
“Á, uil Ui chao... Bố, đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa... Đánh nữa con sẽ chết mất... Ái...”.
Long Giang Phong co người, không ngừng gào thét.
“Thứ không biết điều như mày, mày chán sống rồi phải không? Tao đạp chết mày thăng vô dụng!”.
Long Hâm vừa chửi vừa đánh, đánh đến mức Long Giang Phong chảy máu đầu, mặt mũi bầm tím mới dừng lại.
Lúc này, Long Giang Phong không đứng dậy nổi nữa, răng rụng mất mấy cái, miệng chảy máu, nằm rên la trên mặt đất.
Long Hâm vội vàng tiến lên, khom lưng: “Thần y Lâm, vô cùng xin lỗi! Chuyện này xảy ra là do tôi dạy con không đúng cách, mong thần y Lâm cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ quản giáo con tôi thật nghiêm”.
“Long Hâm, đầu óc con trai ông không được thông minh lắm, bị người ta lợi dụng còn không biết!”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Bị người ta lợi dụng?”, Long Hâm nhíu mày: “Thần y Lâm, cậu nói vậy là có ý gì?”.
“Kẻ liên hệ với con trai ông đang nằm trên mặt đất kia là người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh. Ông Long Hâm, chắc ông không biết anh ta nhỉ?”, Lâm Chính nói.
“Người này đương nhiên tôi không biết, nhưng nhà họ Lâm ở Yên Kinh thì tôi biết”.
“Anh ta dụ dỗ con trai ông, muốn con trai ông giết tôi, đồng thời nói với con trai ông, nếu giết được tôi thì nhà họ Lâm bọn họ sẽ cho con trai ông thuốc. giải. Con trai ông không nuốt được cơn giận lúc trước tôi sỉ nhục anh ta ở Giang Thành nên đã đồng ý. Chắc ông biết điều này nghĩa là gì nhỉ?”.
“Ngu xuẩn!". Long Hâm quát mắng Long Giang Phong.
Đây rõ ràng là cái bẫy, Long Giang Phong lại đi tin?
Con trai mình ngu xuẩn như vậy, đương nhiên Long Hâm càng thêm phẫn nộ.
Long Giang Phong vô cùng ấm ức.
Ngược lại, người đàn ông trên mặt đất biến sắc quát lên: “Thần y Lâm, anh bớt nói bậy ở đây đi, tôi không phải người nhà họ Lâm! Tôi... Tôi cũng không nghĩ tới chuyện sẽ lợi dụng anh Long, tôi chỉ đơn thuần là muốn trả thù anh mà thôi!”.
“Sao? Sốt ruột rồi à? Anh càng sốt ruột thì càng lộ tẩy!".
Lâm Chính nói: “Ông Long Hâm, tôi nghĩ chắc ông biết rõ bản lĩnh của tôi chứ nhỉ?”.
“Thần y Lâm là y võ hàng đầu hiện nay, có nhiều thành tích người đời đều biết, chắc chắn không phải người tầm thường!”, Long Hâm lập tức khen ngợi.
“Ông Long Hâm quá khen, y võ hàng đầu thì tôi không dám nhận, đại hội các ông vẫn còn vài vị hoạt thần tiên cơ mà”, Lâm Chính nói.
Long Hâm nhìn thật sâu vào Lâm Chính, không lên tiếng.
Người khác thì không biết, nhưng người có danh hiệu Hoạt Thần Tiên thì khen cậu không ngớt lời.
Long Hâm nghĩ thầm.
“Tôi cho rằng mình cũng vẫn có chút thực lực, ông Long Hâm, ông nghĩ người mà con trai ông thuê có thể giết được tôi không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Mày thuê ai?”, Long Hâm quay đầu hỏi Long Giang Phong.
“Trương... Trương Sóc”.
Bốp!
Lại một cái bạt tai vả vào mặt Long Giang Phong.
Mặt Long Giang Phong vốn đã sưng càng sưng hơn.
“BốI", hắn khóc lóc.
“Thằng ngu! Mày lại tìm Trương Sóc giết thần y Lâm?! Tao nói thật với mày, dù có một trăm tên Trương Sóc cũng đừng hòng động đến nửa cọng tóc của thần y Lâm!”, Long Hâm gào lên.
Long Giang Phong sợ đến mức mặt trắng bệch. Thần y Lâm đáng sợ vậy sao?
“Người này xúi giục con trai ông cử một kẻ vô danh đến giết tôi chẳng qua là muốn chọc giận tôi mà thôi! Để tôi ra tay giết con trai ông, khiến tôi và ông xảy ra tranh chấp, khơi lên thù hận giữa hai bên chúng ta”, Lâm Chính nói.
Long Hâm tỏ vẻ lạnh lùng, nhìn chăm chằm con trai mình, hỏi: y là nhà họ Lâm ở Yên Kinh lợi dụng con trai tôi?”.
“Chứ không thì sao? Nếu con trai ông thành công, bọn họ sẽ bớt đi một mối họa. Nếu không thành công thì có thể khiến tôi nổi giận giết chết con trai ông. Nếu con trai ông chết, chắc chăn ông sẽ ra tay đối phó với tôi, vậy chẳng phải là hai hổ tranh đấu? Dù có thế nào thì nhà họ Lâm cũng sẽ không thua thiệt”, Lâm Chính cười nói.
“Khốn kiếp! Thật vô lý!"
Long Hâm nổi giận ngút trời, nói: “Tôi sẽ cho. nhà họ Lâm ở Yên Kinh biết tay!”.
“Ông Long, ông đừng nghe thần y Lâm nói bậy! Chuyện này không liên quan đến nhà họ Lâm ở Yên Kinh! Chuyện này không liên quan đến họ!”, người đàn ông sốt ruột giãy giụa, gào thét.
Long Hâm đạp hắn ngã xuống.
“Bớt nói nhiều cho tôi! Tôi sẽ ghi nhớ món nợ này, sau này từ từ tính sổ với nhà họ Lâm các người!”, Long Hâm tức giận nói.
Người đàn ông tuyệt vọng, toàn thân run rẩy.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!