Người của Lâm Chính đã trở về từ nhà họ Lâm.
Người đó chỉ nói một câu về thái độ của nhà họ Lâm.
“Đối phương đóng cửa không gặp”. “Tôi biết rồi!” j Lâm Chính gật đầu.
Điều anh muốn chính là nhà họ Lâm đóng cửa không gặp.
Như vậy sẽ có lý do để ra tay.
Dù sao nơi này cũng là Yên Kinh, nơi ngọa hổ tàng long.
Nước ở đây rất sâu, mặc dù Lâm Chính bây giờ đã khác, nhưng đến nơi này vẫn phải cẩn thận.
Sáu giờ tối, Lâm Chính bảo đám người Chiêm Nhất Đao chuẩn bị trong khách sạn, còn anh thay một bộ vest sáng sủa rồi xuống lầu.
Trước cửa khách sạn có một chiếc Porsche màu đỏ rực, Kỳ Xảo Đồng đang đứng trước xe nhìn điện thoại.
Lúc này, Lâm Chính mới nhìn rõ dung mạo của cô gái này.
Mắt sáng mũi cao, môi đỏ như lửa, làn da trắng mịn, tóc dài ngang lưng như thác nước, bộ váy đen ôm lấy dáng người hoàn mỹ, vô cùng xinh đẹp.
Phải nói rằng đây là một người đẹp tuyệt mỹ, chẳng trách đàn ông qua đường đều dừng lại ngắm nhìn.
Nếu không phải Lâm Chính ngày nào cũng nhìn người đẹp Tô Nhu thì có lẽ anh cũng sẽ mê mẩn
trước vẻ đẹp của cô gái này.
“Anh Lâm, bên này!” Kỳ Xảo Đồng nhìn Lâm Chính bước tới, lập tức vẫy tay.
Lâm Chính bước nhanh về phía trước.
Kỳ Xảo Đồng vội vàng mở cửa ghế phụ.
Lâm Chính ngồi lên, xe lập tức nổ máy.
“Ăn ở đâu?” Lâm Chính nhìn ra ngoài cửa xe. “Anh Lâm không phải người Yên Kinh nhỉ?”
“Tôi người Giang Thành!”
“Vậy tôi dẫn anh đi ăn đặc sản Yên Kinh được không? Anh Lâm, ngồi trên xe anh còn đội mũ làm gì?”
“Có vấn đề gì sao?”
“Không phải... chỉ là... tôi nghĩ chúng ta đã là bạn bè rồi, anh còn thấy chỗ nào bất tiện sao?”
“Được, vậy tôi cởi mũ”. Lâm Chính cởi mũ ra.
Kỳ Xảo Đồng nhìn thoáng qua mặt Lâm Chính, hít một hơi thật sâu.
“Anh Lâm, anh... thật giống chủ tịch Lâm của Dương Hoa”.
“Thật sao? Mọi người đều nói vậy”. Lâm Chính thản nhiên nói.
Anh đã dùng châm bạc để thay đổi chút hình dáng của bên dưới khuôn mặt, nhưng không quá nhiều thay đổi, vì vậy người ngoài nhìn sẽ thấy anh giống thần y Lâm, ít nhiều cũng cảm thấy kỳ cục.
“Anh Lâm, anh cũng đến từ Giang Thành, hơn nữa anh cũng họ Lâm, trông cũng giống... lẽ nào anh là người thân của chủ tịch Lâm?” Kỳ Xảo Đồng cười nói.
“Cô nghĩ thế nào thì là thế đó”, Lâm Chính cũng lười giải thích.
Người đẹp bật cười. Chiếc Porsche dừng lại ở một trang viên.
Có rất nhiều xe sang đậu bên ngoài trang viên, bao gồm Bentley, Rolls-Royce, Ferrari và Lamborghini, tất cả đều có biển số khác thường.
Những người có thể vào trang viên này đều giàu có hoặc cao quý.
Lâm Chính khế nhíu mày.
Kỳ Xảo Đồng vội vàng giải thích: “Anh Lâm, tôi xin lỗi, thật ra lúc hẹn anh xong tôi mới nhớ ra đã hẹn với mấy người bạn tổ chức tiệc ở đây, tôi thấy chúng ta cùng nhau ăn cơm cũng được, đồ ăn ở đây rất ngon, chắc chắn anh Lâm sẽ thích, anh thấy... có được không?”
Nói xong cô ấy nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, sợ Lâm Chính không vui.
Nhưng Lâm Chính bình tĩnh cười nói: “Không sao, ăn ở đây cũng được”.
'Tốt quái Anh Lâm, mời di theo tôi Kỳ Xáo Đồng vui mừng khôn xiết, nhanh chóng dẫn đường cho Lâm Chính.
“Thưa cô, đây là câu lạc bộ tư nhân, chỉ tiếp đãi hội viên”.
Một người trông như nhân viên bước tới, nói.
“Sao thế? Cô Kỳ chưa từng đến đây sao?” Lâm Chính hỏi.
“Hả? Ha ha ha, đến rồi, chỉ là trí nhớ của cô ấy không tốt, không nhớ mặt tôi thôi”, Kỳ Xảo Đồng cười nói, sau đó lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ đen: “Tôi là hội viên ở đây, cô là người mới phải không? Sao không có ấn tượng gì về tôi?”
Nhân viên kia hơi bất ngờ, nhanh chóng cầm tấm thẻ đen kia kiểm tra một lượt rồi trả lại bằng hai tay, cúi đầu nói: “Thật xin lỗi cô, tại tôi sơ xuất, thật sự xin lỗi! Mời cô vào!”