Nghe tới đây, Lâm Chính cảm thấy không vui. Nếu là đấu y thông thường thì chắc chắn anh sẽ nhận lời. Nhưng đây là lúc then chốt, sao anh có thể chứ?
“Giờ có người ngất, liên quan đến tính mạng, anh là bác sĩ, việc cấp bách bây giờ là đảm bảo tính mạng an toàn cho người này chứ không phải là đi so đấu với người khác. Anh làm vậy có xứng làm bác sĩ không?”
Lâm Chính hừ giọng, mặc kệ người này, chỉ quay người đi về phía đám đông. Câu nói khiến Từ Việt mặt đỏ tía tai. Những người bên cạnh cũng nhìn hãn bằng ánh mắt kỳ dị.
Kỳ Xảo Đồng nhìn Lâm Chính rồi vội vàng bước. lên. Ở giữa đám đông là một người cao tuổi với cơ thể sưng húp.
Người này tầm bảy mươi tuổi, trông khá mập, tóc bạc trắng, mặt nhuận hồng. Ông ta đang ôm chặt ngực, thở dồn dập rất khó khăn.
“Xin hãy tránh ra, tôi là bác sĩ”, Lâm Chính hô lên, lập tức quỳ xuống kiểm tra cho bệnh nhân.
Một lúc sau, anh chau chặt mày, lập tức đưa tay ra ấn vài cái lên cơ thể của bệnh nhân. Bệnh nhân lập tức nẩy lên, kêu gào vì đau đớn.
“Hả?”, đám đông giật mình.
“Chuyện gì vậy?”, bọn không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn biểu cảm của Lâm Chính thì
có vẻ như anh đang rất nghiêm túc chữa bệnh.
Phụt...Đột nhiên, bệnh nhân nôn ra một ngụm máu, sau đó ngất lịm giống như một kẻ đã chết.
“Cái gì?” “Bất động rồi à”. “Không phải là chết rồi đấy chứ”.
Quan khách xung quanh trông sắc mặt vô cùng khó coi. Tất cả đều xôn xao bàn tán.
“Chuyện gì vậy?”, chủ nhân của buổi tiệc đã xuất hiện, đến cả người nhà của bệnh nhân cũng có mặt.
“Ông Phúc? Ông sao vậy?”
“Ông Phúc, ông vẫn ổn chứ?”
Vài người vây lấy ông ta. Họ vừa sợ hãi vừa cuống cả lên. Trong đó có một người thanh niên đứng không vững, cứ thế xà xuống định lắc người đàn ông.
“Đừng có động vào ông ta. Tình hình của người bệnh đang vô cùng nguy hiểm. Mọi người lùi lại, đừng cản trở việc tôi chữa trị”, Lâm Chính ngẩng đầu lên và hét.
Đám đông sợ hết hồn. Bọn họ không biết phải làm sao. Có vẻ chủ nhân bữa tiệc là người từng trải nên chỉ điềm đạm hỏi: “Cậu là ai vậy?”
“Tôi là bác sĩ”, Lâm Chính tiếp tục châm cứu cho người đàn ông. Đúng lúc này, có một giọng nói đầy khiêu khích từ trong đám đông vang lên.
“Bác sĩ sao? Tôi thấy anh là một kẻ lừa đảo thì có'.
Dứt lời, toàn bộ hiện trường trở nên im lặng. Người chủ nhân cũng quay đầu lại nhìn thì thấy Từ Việt cùng đồng bọn của mình bước ra.
“Từ Việt, cậu ở đây làm gì? Đừng có ăn nói linh tỉnh. Sao anh Lâm lại không phải là bác sĩ chứ”, Kỳ Xảo Đồng vội vàng ngăn Từ Việt lại.
Nhưng Từ Việt mặc kệ cô ây. Lâm Chính khiến hẳn mất mặt trước đám đông cơ mà. Chưa một ai dám đối xử với hắn như vậy. Lúc này sự tức giận và uất hận của Từ Việt đã vượt quá cả việc ái mộ dành cho Kỳ Xảo Đồng. Hắn muốn báo thù.
“Ông Tịch, tôi khuyên ông đừng để cái thể loại không có lai lịch rõ ràng này chữa bệnh cho ông Phúc. Nhỡ mà ông ấy có mệnh hệ gì thì nhà họ Phúc sẽ liều mạng với ông đấy”, Từ Việt cười nói.
“Cậu là...?”
“Ông Tịch là quý nhân, không nhận ra loại chíp hôi như tôi cũng là điều đương nhiên. Tôi tên Từ Việt, chỉ là một chủ nhiệm khoa nội cỏn con ở chỉnh nhánh bệnh viện số 2 mà thôi”, Từ Việt cười, giọng nói tràn đầy vẻ tự hào.
Đám đông trố tròn mắt: “Đó là bác sĩ của một bệnh viện lớn đấy”.
“Nghe nói muốn vào được bệnh viện đó thì ít nhất phải có học vị tiến sĩ trở lên. Người này còn trẻ như vậy mà đã là chủ nhiệm....đúng là tuổi trẻ tài cao mà”.
“Đúng vậy”.
Quan khách xì xầm bàn tán. Người có thể tham gia buổi tiệc này đều là những nhân vật không hề tầm thường. Chỉ có một bộ phận rất nhỏ những người vô cùng giỏi giang mới có thể bước vào nơi này.
Đối với những người như vậy, những đại gia giàu có cũng vô cùng khâm phục, huống hồ hắn đây còn là một nhân vật quan trọng trong lĩnh vực y học, vậy thì ai dám không nể mặt chứ? Vì có ai mà không bao giờ bị thương, bị bệnh đâu?
“Hóa ra là cậu Từ à, chào cậu?”
Chủ nhân bữa tiệc khẽ cúi đầu, sau đó quay qua nhìn Lâm Chính vẫn đang điều Cậu Từ, vừa nãy cậu nói người này không phải là bác sĩ sao? Rốt cuộc là thế nào?”
“Mọi người còn chưa rõ sao? Người này không phải là bác sĩ, cố tình giả mạo bác sĩ để ra vẻ mà thôi. Tôi nói thật cho mọi người biết, tình hình hiện tại của ông Phúc rất tệ, còn tiếp tục để anh ta làm loạn thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng đấy”, Từ Việt mỉm cười.
“Hả?”, đám đông xung quanh sợ hết hồn.
“Nghiêm trọng vậy cơ à?”
“Nhanh lên, mau chặn tên đó lại”.
“Chết tiệt. Người này là ai thế, dám chạy tới đây hại người khác à?”
Đám đông tức giận. Từ Việt là chủ nhiệm khoa nội của một bệnh viện lớn, lời của hắn ta đương nhiên là có uy lực. Quan khách có mặt đương nhiên là tin hắn hơn rồi.
“Ghì cậu ta lại”, chủ nhân buổi tiệc chỉ về phía Lâm Chính và quát lớn. Sắc mặt ông ta tối sầm.
“Vâng”, đám bảo vệ lập tức lao tới ấn Lâm Chính xuống. Lâm Chính còn đang tập trung tinh thần bỗng bừng tỉnh.
Anh giấy giụa: “Các người làm gì vậy?
“Làm gì à? Rốt cuộc cậu là ai? Ai kêu cậu tới đây?”, người chủ bữa tiệc đanh giọng.
“Nhóc, cậu nghe đây. Nếu ông chủ nhà chúng tôi có chuyện gì thì tôi sẽ chôn sống cả nhà cậu đấy", một người thanh niên tức giận gào lên với Lâm Chính.
“Còn có những người có tâm địa độc ác như vậy sao?”
“Đúng là mặt dày vô đối”
“Nhà họ Phúc chắc chắn sẽ không tha cho cậu †a đâu”.
“Đây là đâu chứ. Một kẻ như vậy trà trộn vào. đây kiểu gì thế?", đám đông chửi rủa, chỉ trích không ngớt.
Người chủ buổi tiệc tức giận: “Giờ không phải là lúc chỉ trích người này. Cậu Từ, tôi đã sắp xếp nhân viên y tế, bọn họ tới ngay thôi. Ông Phúc mong cậu ra tay giúp đỡ, ổn định tình hình của ông ấy để không xảy ra tình huống xấu, nếu không thì thật khó giải thích”.
“Ha ha, ông Tịch yên tâm, để tôi xem. Có tôi ở đây, ông Phúc sẽ không sao đâu”.
Từ Việt mỉm cười, quỳ xuống áp tai vào ngực ông Phúc sau đó lại vạch mắt ông ta lên kiểm tra. Sau một loạt các động tác, Từ Việt kêu lên: “Ai tới giúp tôi một tay, bế ông cụ lên”.
Đám đông lập tức chạy tới giúp đỡ. Hai người cầm chân ông cụ, Từ Thiên vừa đẩy ông cụ ngồi dậy