Mặc dù Trác Thần Võ kiêu ngạo, nhưng cũng không phải kẻ ngốc.
Nhìn thấy cảnh này, lập tức hiểu ra ông lão này tuy xấu xí nhưng không phải người bình thường,
“Thú vị đây!” Hắn hừ một tiếng rồi xông qua.
Mặc dù không gian phòng nhỏ hẹp nhưng cũng không cản trở hắn ra tay.
Huống chỉ đối với ông lão này thì cần thiêu thức gì mạnh mế?
Hắn điểm nhẹ, đầu ngón tay như mũi kiếm nhắm vào giữa lông mày Chiêm Nhất Đao.
Đầu ngón tay sắc bén như thể xuyên thủng hư không.
Băng Thượng Quân thở gấp, vẻ mặt nghiêm trọng.
Anh ta có thể nhìn ra được ngón tay này không bình thường, nó có sức mạnh ngàn cân, đủ để xuyên qua sắt thép.
“Ngay cả tôi cũng không tiếp nổi đòn này, không hổ danh là thiên kiêu thứ năm! Thiên kiêu thứ năm và thứ sáu quả nhiên là ranh giới”, Băng Thượng Quân hãi hùng khiếp vía, đồng thời cũng trở nên lo lắng.
Ông lão gầy gò kia có thể chặn ngón tay này không?
Nhưng có thầy ở đây, cho dù bị thương nặng thì chắc cũng không sao nhỉ?
Băng Thượng Quân nghĩ vậy, nhưng cổ họng vẫn nghẹn lại, chờ đợi kết quả.
Cuối cùng, ngón tay tiến đến gần ngực Chiêm Nhất Đao.
Ngón tay này dường như đâm vào ngực ông ta.
Nhưng khi ngón tay sắp chạm vào cơ thể Chiêm Nhất Đao...
Vụt! Một cái bóng vụt qua.
Thoạt nhìn, đó là những ngón tay nhăn nhó của Chiêm Nhất Đao.
Ông ta năm lấy ngón tay của Trác Thần Võ, rồi bẻ mạnh.
Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên.
“Hự...
Sắc mặt Trác Thần Võ trắng bệch, cơn đau dữ dội khiến hẳn kêu lên, Chiêm Nhất Đao đá một cước vào bụng hắn.
'Trác Thần Võ vội vàng đưa tay lên chống cự.
Nhưng khi chạm vào cú đá kia, hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh từ lòng bàn chân truyền đến, hung hăng đánh vào người hắn.
Bụp!
Trác Thần Võ bay lộn ngược, đập vỡ cái bàn thủy tinh, ngã xuống đất với vẻ vô cùng nhếch nhác chật vật.
“Cái gì?”
Băng Thượng Quân chết lặng.
Anh ta có thể đoán ra ông lão xấu xí này lợi hại nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức này.
Người kia là Trác Thần Võ đấy! Là thiên kiêu thứ năm vô cùng nổi tiếng!
Tại sao lại không chịu nổi một đòn của ông lão này?
Băng Thượng Quân vô cùng kinh ngạc, Trác Thần Võ cũng vậy.
Hắn cố nén nỗi đau, vội vàng đứng lên, nghiến răng trừng mắt nhìn ông lão: “Rốt cuộc ông là ai?”
“Nhãi ranh, cậu không có tư cách hỏi tên tôi! Tôi thấy thủ đoạn vừa rồi của cậu rất giống người kia, cậu là đệ tử của người kia nhỉ?”, Chiêm Nhất Đao hỏi.
“Ông quen sư phụ tôi sao?”, Trác Thần Võ bất ngờ.
“Quen, đương nhiên là quen! Nhãi ranh, tôi khuyên cậu mau cút đi, cậu không có tư cách nói chuyện với tôi, bảo sư phụ cậu ra đây nói chuyện! Còn chuyện khiêu chiến với cậu Lâm của chúng tôi, đừng nói là cậu, mà ngay cả sư phụ cậu cũng không đủ tư cách”, Chiêm Nhất Đao hừ một tiếng.
“Ông dám sỉ nhục sư phụ tôi hả? Tôi giết ông!”
Trác Thần Võ nổi giận, gầm lớn rồi lao về phía trước, một luồng khí tức từ trong cơ thể phóng ra, trong nháy mắt đã nghiền nát mọi thứ trong phòng.
Một luồng khí áp xuống, khiến cả cửa sổ cũng bị vỡ vụn.
Băng Thượng Quân cảm thấy vô cùng áp lực.
Trong bầu không khí này, anh ta cảm thấy không thở nổi nữa.
Đây là sức mạnh của Trác Thần Võ ư? Thật mạnh mẽ!
Mẹ kiếp! Uy lực như vậy thì chống đỡ kiểu gì đây?
Băng Thượng Quân kinh ngạc, vội nhìn về phía Trác Thần Võ.
Chỉ thấy hắn dang rộng hai chân, lao về phía Chiêm Nhất Đao như một con sư tử giận dữ.
Khí thế mạnh mẽ như núi Thái Sơn, vô cùng đáng sợ, ngay cả tường và mặt đất trong phòng khách sạn cũng xuất hiện vết nứt.
Nhưng lúc Trác Thần Võ chuẩn bị đến gần Chiêm Nhất Đao...
VùiI
Bàn tay nhăn nhúm của Chiêm Nhất Đao lại vươn ra, vẽ một tàn ảnh trong không trung, tóm lấy cổ Trác Thần Võ.
“Nhanh quái”
Băng Thượng Quân lạc giọng.
Nhưng Trác Thần Võ dường như đã có sự phòng bị, đột nhiên chuyển thế tấn công, hai chưởng hóa đao, chém vào cánh tay Chiêm Nhất
Đao, định chém đứt tay ông ta.
Trác Thần Võ không biết ông lão xấu xí đứng trước mặt là người thế nào.
Dùng thủ đao trước mặt ông lão chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ sao?
Chỉ thấy bàn tay đang công kích của ông lão bỗng biến thành thủ đao, đâm thẳng vào thủ đao của Trác Thần Võ.
Dám đối đầu với tôi hả?
Vậy tôi sẽ nghiền nát cậu!
Trác Thần Võ vô cùng tức giận, dồn hết sức lực lên thủ đao.
Trong nháy mắt, thủ đao của Trác Thần Võ được bao phủ bởi một tầng khí trắng nhàn nhạt, trông vô cùng thần bí.
Còn tay của Chiêm Nhất Đao không có gì khác biệt, cũng không có chút sát thương nào.
Kết quả của trận đấu này đã được định... Nhưng một giây tiếp theo.