Ông Mãn chịu hạ mình, Lâm Chính đương nhiên sẽ không truy cứu nữa. Vì dù sao đây cũng không phải chuyện gì to tát. Thế nhưng cảnh tượng đó đã làm thay đổi thế giới quan của Lương Huyền Mi.
Ông Mãn hiển hách của Yên Kinh lại cúi đầu trước Lâm Chính sao? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Lương Huyền Mi cũng không dám tin.
“Đi thôi”, Lâm Chính cũng không nhiều lời, cứ thế quay người rời đi.
Ông Mãn không dám lên tiếng, chỉ tái mặt đầy sợ sệt. Diệp Thanh đuổi theo.
“Tiền bối thần đao, cậu Lâm! Xin dừng bước”.
“Diệp tông sư còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính quay lại hỏi.
Diệp Thanh chắp tay đầy cung kính: “Cậu Lâm, liên quan tới chuyện của cậu, tôi cũng nghe ngóng được đôi chút. Nghe nói ngày mai cậu có trận quyết đấu với Lâm Cốc?”
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
Lương Huyền Mi lên tiếng: “Ông Diệp, nghe nói ông cũng là người đức cao vọng trọng trong giới võ đạo, chắc cũng có quen biết với hội trưởng của Hiệp hội. Ông xem có thể nói chuyện để họ hủy buổi quyết đấu ngày mai được không?”
Tới lúc này rồi mà Huyền Mi vẫn không chịu từ bỏ. Lâm Chính lắc đầu đầy chua chát.
Diệp Thanh mỉm cười: “Tôi có quen vị hội trưởng mới đó. Lương Huyền Mi tới tìm ông Mãn chắc cũng vì điều đó đúng không? Nhưng cô Huyền Mi, cô đang làm một việc dư thừa rồi”.
“Tại sao ông lại nói như vậy?”, Lương Huyền Mi bất ngờ.
“Có tiền bối thần đao ở đây, một Lâm Cốc có là gì? Lâm Cốc sẽ không làm gì được cậu Lâm đâu”, Diệp Thanh cười nói.
“Vậy à? Có điều...anh ấy có ký khế ước sinh tử với Lâm Gốc, ai bại thì người đó sẽ chết. Dù Lâm Cốc không giết được anh ấy nhưng theo khế ước thì...anh ấy...”
“Đây mới là vấn đề”, Diệp Thanh nghiêm túc. nhìn Lâm Chính: “Cậu Lâm, thực ra chuyện này có tìm hội trưởng nói chuyện cũng chẳng có tác dụng gì. Dù ông ta chịu ra mặt thì Lâm Cốc cũng không thỏa hiệp. Bởi vì ông ta có một chỗ dựa vô cùng vững chãi sau lưng. Ông ta mà không thỏa hiệp thì chẳng ai có thể khuyên được”.
“Vậy Diệp tông sư gọi tôi lại làm gì?”, Lâm Chính điềm đạm hỏi.
Diệp Thanh im lặng một hồi sau đó chắp tay. trước Chiêm Nhất Đao: “Các vị, Diệp Thanh nói những lời này hơi khó nghe nhưng cũng không còn cách nào khác. Cậu Lâm có muốn nghe không?”
“Không sao, ông cứ nói đi”, Lâm Chính nói thẳng.
Diệp Thanh gật đầu: “Cậu Lâm, tôi khuyên cậu nên rời khỏi Yên Kinh ngay lập tức là tốt nhất. Có thể chạy được càng xa càng tốt. Tạm thời là tránh tầm năm năm, đợi sau khi sự việc này qua đi thì hãy xuất hiện...”
“Cái gì?”, đám đông giật mình.
“Diệp Thanh, ông quá đáng rồi”, Chiêm Nhất Đao tức giận.
“Thần đao đừng giận”, Diệp Thanh vội vàng nói.
“Ông đang sỉ nhục cậu Lâm phải không?”,
Diệp Thanh hoang mang: “Tôi nào dám. Tiền bối và cậu Lâm nào phải người mà tôi dám sỉ nhục. Chẳng qua là Diệp Thanh tính thẳng. Cuộc chiến ngày mai, trừ khi tiền bối ra mặt thay cho cậu Lâm, nếu không, rất khó có cơ hội chiến thắng. Một khi bị đánh bại thì cậu Lâm chết chắc”.
“Có tôi ở đây, ai dám động vào thần y Lâm chứ”.
“Tiền bối thần đao, ông không hiểu lắm về Yên Kinh. Người đứng phía sau Lâm Cốc chỉ cần lên tiếng thì e rằng...đến cả tiền bối cũng khó giữ được mạng. Người đó...có sức mạnh...lớn lắm”, Diệp Thiên thở dài, tỏ ra bất lực.