Lâm Chính sống rất đơn giản, có ân báo ân, có oán báo oán.
Anh lớn lên trong một gia tộc tàn nhãn như nhà họ Lâm, mẹ anh bị ức hiếp vì thân phận thấp kém, anh càng bị nhiều người ghét bỏ.
Vì vậy, anh rất coi trọng những người đã đối tốt với mình, càng chú trọng đến tình cảm hơn.
Bây giờ đám người này dùng người thân, bạn bè để uy hiếp anh, anh làm sao chịu nổi?
“Bây giờ các người biết sợ rồi à? Thật đáng tiếc, đã muộn rồi! Băng Thượng Quân! Anh ra tay đi!
Những người ở đây cũng chết luôn đi!"
Lâm Chính hung hăng lấy châm bạc, muốn đâm Giang Nam Tùng và Khổng Hằng Xuân.
Mọi người đều sững sờ.
Sự điên cuồng của Lâm Chính năm ngoài dự liệu của bọn họ.
“Lâm Chính, đừng tay!” Trịnh Nam Thiên quát lớn, lao lên để ngăn lại.
Nhưng tốc độ của ông ta không đủ nhanh.
Đám người xung quanh cũng không dám ngăn cản.
Ngăn cản thì bọn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Lâm Chính đang tức giận, không thèm để ý lời của mọi người.
Nhưng chỉ trong một tích tắc. Vụt!
Một luồng sức mạnh vàng kim đánh vào hai cây châm trong tay Lâm Chính.
Ngay lập tức, châm bạc nát vụn, bay ngay tại
chỗ. Lâm Chính ngây người. “Hả?”
Lâm Chính căng thẳng, nhìn về nơi phát ra ánh sáng vàng.
Nhưng chỉ nghe được một giọng nói từ xa vọng lại.
“Thần y Lâm, xin đừng giết người! Nể mặt tôi, tha cho những người này đi!”
Vừa dứt lời, một bà lão mặc thường phục, gầy gò còng lưng từ trên trời bay xuống.
Bà lão trông rất bình thường, nhưng lại bay như thần tiên, khiến người ta kinh ngạc.
Lâm Chính cũng bất ngờ, nhìn chằm chằm vào. bà lão, sắc mặt trở nên căng thẳng.
Khí tức của bà lão này vô cùng bình thường, nhưng không hiểu vì sao Lâm Chính không thể nhìn thấu, còn khí ý huyền ảo, khiến người ta khó đoán.
Cao thủ đỉnh caol
Chắc chăn là vậy!
E rằng người này còn mạnh hơn hai cao thủ do Khổng Hằng Xuân đưa tới, thậm chí ngay cả Lâm Cốc sau khi uống thuốc cũng không chịu nổi một đòn.
Yên Kinh đúng là nơi ngọa hổ tàng long.
Không ngờ còn có nhân vật như vậy.
“Bà là ai?”, Lâm Chính hỏi.
Nhưng bà lão chưa kịp trả lời, Khổng Hăng Xuân, Giang Nam Tùng đã chạy tới, òa khóc như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng quỳ xuống.
“Võ Si Ma Bà? Là Võ Si Ma Bài”
“Bà bà! Cứu chúng tôi! Cứu chúng tôi với!”
Đám người quỳ xuống khóc lóc.
Nghe bọn họ gọi, mọi người đều giật mình.
“Cái gì? Bà ấy là Võ Si Ma Bà?”
“Truyền thuyết của Yên Kinh?”
“Trời ơi! Võ Si Ma Bà vẫn chưa chết? Nếu vậy thì năm nay ít nhất cũng một trăm mười tuổi rồi nhỉ?”
“Thần tiên sống! Đây là thần thiên sống!”
Mọi người đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn Võ S¡ Ma Bà.
“Thần tiên sống? Không đúng, tôi từng gặp bà lão này, hình như bán rau ở chợ phía Bắc! Tôi nhớ từng mua rau chỗ bà ấy! Bà ấy... là truyền thuyết của Yên Kinh sao? Võ Si Ma Bà? Giả phải không?”
Có người hoài nghỉ nói.
Bà lão mỉm cười: “Tôi già rồi nên không quan tâm đến thế sự phiền toái nữa mà lui về ẩn cư ở phía Bắc, mỗi ngày trồng rau rồi đem ra sợ bán lấy ít tiền mua gạo muối”.
“Thì ra là vậy!” Mọi người chợt hiểu ra.
“Hôm nay tôi nhận được cuộc gọi, thấy Giang Nam Tùng và Khổng Hằng Xuân gặp chuyện, cứ tưởng không nghiêm trọng, không ngờ lại đến mức độ này... Thần y Lâm, tôi đã nghe cụ thể mọi chuyện, chuyện này Khổng Hằng Xuân và Giang Nam Tùng đã sai, cậu có thể nể mặt tôi, tha cho họ một mạng không?”, Võ Si Ma Bà cười hỏi Lâm Chính.
Lâm Chính cũng từng nghe nói đến Võ Si Ma Bà.
Nghe nói trắm năm trước, người này đã vô địch ở Yên Kinh, hai mươi tuổi thành danh, ba mươi tuổi lập thế, bốn mươi tuổi khai tông lập phái, năm mươi tuổi vô địch thiên hạ, về sau ẩn cư không tung tích, không biết đi đâu, chỉ nghe nói ở ẩn để nghiên cứu võ thuật.
Chiến tích của bà ta trở thành huyền thoại.
'Yên Kinh có vô số truyền thuyết, nhưng truyền thuyết về Võ Si Ma Bà là sâu động lòng người nhất.
Bởi vì bà ta si mê võ đạo đến mức nhập ma, cho nên mới gọi là Võ Si Ma Bà.
Xét về võ đạo, Võ Si Ma Bà xưng đứng thứ hai, e là không có ai dám đứng thứ nhất.
Đây là người không thể động vào. Nhưng Lâm Chính lúc này không hề hoảng sợ.
“Bà lão, bà đang ra lệnh cho tôi hay cầu xin tôi?”, Lâm Chính nhìn Võ Sỉ Ma Bà.
“Coi như là tôi cầu xin cậu đi! Tôi chưa cầu xin ai bao giờ! Trước đây tôi từng là hội trưởng Hiệp hội Võ thuật, Hiệp hội Võ thuật cũng từng chăm sóc tôi, vì vậy tôi phải cứu Nam Giang Tùng. Còn về Khổng Hằng Xuân, anh trai của ông ta có mối quan hệ tốt với người chồng đã mất của tôi, cho nên tôi sẽ giúp! Thần y Lâm, hôm nay cậu nể mặt tôi, coi như tôi nợ cậu, chỉ cần cậu thả bọn họ đi, tôi sẽ làm cho cậu một việc, được không?”, Võ Si Ma Bà nói.
Nghe vậy, mọi người trợn tròn mắt, hô hấp dồn dập, tim gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Được Võ Si Ma Bà giúp đỡ là điều đáng quý biết bao.
Võ Si Ma Bà bây giờ đã một trăm năm mươi tuổi rồi.
Chưa nói đến thành tích võ thuật của bà ta vô địch thiên hạ, chỉ nói đến những mối quan hệ trong năm qua ở Yên Kinh đã là nhân vật lớn không thể diễn tả bằng lời.
Khổng Hăng Xuân mạnh vậy sao?
Đúng vậy!
Thật sự rất mạnh!
Nếu ông ta ra mặt, cho dù không thể tiêu diệt Dương Hoa, cũng có thể khiến Dương Hoa sống dở chết dở! Có thể khiến những người tiếp xúc với Lâm Chính thương vong nặng nề.
Tất cả đều không cần Khổng Hằng Xuân ra mặt.
Nhưng sức mạnh của Khổng Hằng Xuân chẳng là gì so với Võ Si Ma Bà.
Mặc dù bà ta không có chức vị quan trọng, cũng đã già, nhưng mỗi bước chân của bà ta vẫn có thể chấn động Yên Kinh.
Đây không còn là “Đại Phật” nữa, mà phải là “Phật tổ”.
Mọi người đều sững sờ.
Trịnh Nam Thiên vui mừng, nói lớn: “Lâm Chính, cậu còn ngây ra đấy làm gì? Mau đồng ý đi! Chẳng phải cậu sợ Khổng Hằng Xuân báo thù sao? Bây giờ không cần lo lắng nữa! Có Võ Si Ma Bà ở đây, ai dám động đến cậu? Cậu mau đồng ý thả bọn họ đi!”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!