“Sư đệ”, người đứng sau người đàn ông này vội lao tới đỡ hän dậy. Nhìn thấy cổ tay đã bị gãy của người này, tất cả đều tỏ ra vô cùng tức giận.
“Ông già chết tiệt này, ông dám đánh sư đệ của tôi! Ông chán sống rồi phải không?"
“Đánh phế ông già đó cho tôi”, đám đông tức giận, lao tới định ra tay. Chiêm Nhất Đao cũng không phải người dễ tính. Ông ta nào chịu được cảnh người khác đè đầu cưỡi cổ mình, thế là ông ta tấn công lại.
Đúng lúc này có một bóng hình lao ra.
“Ấy ấy các vị, xảy ra chuyện gì vậy. Tuyệt đối không được ra tay, có gì từ từ giải quyết mà. Đông tay động chân không tốt đâu”, dứt lời người đàn ông mập đeo kính vội lôi hai bên ra và hòa giải.
“Mẹ kiếp ông là ai?", có người tức giận kêu lên.
“Tôi là người quản lý bữa tiệc này. Bữa tiệc đo đích thân hội trưởng tổ chức, hi vọng các vị nể mặt ông ấy, đừng làm loạn”, người đàn ông mập cúi người.
Thế nhưng ông ta vừa dứt lời thì đã bị ăn tát.
“Á”, người đàn ông mập ngã ra đất, gọng kính bay cả ra ngoài.
“Hả?", ám đông thất kinh.
Người của hội trưởng Giang mà cũng dám đánh. Người này ngông quá.
Lâm Chính quay qua nhìn.
“Ông là quản lý phải không? Vậy thì tôi càng phải đánh ông. Đây không phải là chỗ ngồi xếp cho cậu chủ của chúng tôi sao? Mẹ kiếp, vậy mà ông để người khác ngồi vào? Ý của các người là gì? Các người khinh thường chúng tôi hay gì? Đồ chó má này”, người này tức giận chửi rủa. Còn đạp cho người đàn ông mập hai phát.
“Ấy, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa...cứu mạng với”, người đàn ông mập kêu rên thảm thiết, vội vàng bò dậy chạy đi. Có lế ông ta đi tìm Giang Nam Tùng.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, những quan khách có mặt đều biết đám người này không dễ động vào. Thế là họ cũng không dám lên tiếng.
Người quản lý bị dọa chạy mất. Đám người còn lại đương nhiên lại chĩa về phía Lâm Chính. Bọn họ bước lên không chút khách khí định xử lý anh.
'Thế nhưng một giây sau...Một vòng bóng hình lao tới nhanh như điện xẹt tông vào đám người kia.
Bụp bụp...Bọn họ bay bật ra, đập mạnh xuống đất, kêu la thảm thiết.
Băng Thượng Quân đã ra tay.
“Cái gì?”, đám đông tái mặt. Các quan khách cũng sững sờ.
Được lắm, dám ra tay thật cơ à? Đám người kia nhìn cũng không phải tầm thường vậy mà thần y Lâm cũng không ngán nhỉ...Lần này thì gây thù với nhau rồi.
“Các...các người...to gan lắm”.
“Giờ chúng ta làm sao?”
“Liều mạng với chúng nó chứ sao”
“Xông lên”, đám đông gào lớn và xông lên.
“Dừng tay”, dúng lúc này, có tiếng hét vang lên.
Đám đông giật mình, quay qua nhìn thì thấy một vài người đi tới. Đi đầu là một người đàn ông mặc vest trắng với khuôn mặt lạnh lùng.
Người đàn ông trông khá khôi ngôi nhưng lại có một vết sẹo bên phải giống như bị dao rạch. Ánh mắt người này sắc lẹm khiến nhiều người không dám nhìn thẳng.
Người đàn ông rảo bước đi tới. Tất cả đều nhường đường.
“Cậu chủ”, tiếng chào cung kính vang lên. Có lẽ đây chính là chủ nhân của nhóm người này.
“Ai cho các người làm loạn vậy”, người đàn ông mặc vest trắng lạnh lùng chất vấn.
“Cậu chủ, không phải chúng tôi làm loạn mà là cái đám này ức hiếp người quá đáng. Bọn họ không chỉ chiếm chỗ ngồi của chúng ta mà còn khiến Quý sư huynh bị thương nữa".
Nói xong người này đưa tay của Quý sư huynh ra cho người đàn ông xem.
Vết thương khá nặng. Người đàn ông mặc vest trắng liếc nhìn rồi chau mày. Sau đó người này quay qua nhìn Lâm Chính: “Là anh làm phải không?”
Chiếm Nhất Đao và Băng Thượng Quân định nói gì đó thì Lâm Chính đã trả lời trước: “Đúng vậy”.
“Nói vậy tức là các người thừa nhận?”, người đàn ông nheo mắt.
“Là người của anh ra tay trước”, Lâm Chính giải thích.