Cơ thể già nua của thần y Diêu lùi về sau. Ông ta loạng choạng, may mà có người chạy lên đỡ mới không bị ngã. Đám đông sợ hết hồn khi nhìn thấy số châm bạc trên người ông ta.
“Thần y Diêu bị trúng châm rồi sao?”
“Châm có độc. Mau giải độc! Mau lấy thuốc giải độc”, đám đông kêu lên.
“Loại độc này do thần y Diêu tạo ra, thuốc giải chỉ thần y Diêu mới có”, có người nói.
Một vị nguyên lão nghe thấy vậy thì vội vàng nhìn thần y Diêu: “Thần y Diêu, mau uống thuốc giải, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng mất”.
Thế nhưng thần y Diêu chỉ lắc đầu: “Vô tác dụng thôi. Mặc dù có thuốc giải nhưng lại ở trong kho thuốc. Từ đây tới kho thuốc cần 10 pút. Mà loại độc này thì chỉ cần trong 1 phút thôi đã có thể lấy mạng người khác rồi. Tôi..không kịp uống thuốc giải”.
“Hả?”, đám đông tái mặt. Không ai ngờ, một thần y danh tiếng lẫy lừng lại tự chết trong tay mình...Đúng là nực cười.
“Người bình thường cần 10 phút mới lấy được thuốc, nhưng nếu là cao thủ võ đạo thì 10 giây là lấy được rồi. Có khi còn cơ hội”
“Thế nhưng...sơn trang này có mấy người là cao thủ chứ? Hơn nữa, ngay cả cao thủ cũng chưa chắc đã nhanh được như vậy”.
“Trừ khi là...thiên kiêu”, dứt lời, tất cả đều quay qua nhìn Băng Thượng Quân. Một vị nguyên lão vội quỳ xuống, khấu đầu trước Băng Thượng Quân: “Băng Thượng Quân, xin cậu hãy cứu thần y Diêu của chúng tôi”.
“Ông ấy không thể chết được, phải lấy được thuốc giải. Xin cậu thay chúng tôi đi lấy thuốc giải'.
“Xin cậu”
Rất nhiều người đồng loạt quỳ xuống. Mặc dù thần y Diêu rất tự cao tự đại và là người mưu mô nhưng dù sao ông ta cũng là linh hồn của sơn trang và mang đến vinh hoa phú quý cho cả sơn trang. Giờ ông ta gặp nguy hiểm thì dù là thế nào bọn họ vẫn muốn cứu.
Băng Thượng Quân không phải là người dễ mềm lòng như thế. Anh ta khẽ hừ giọng: “Lấy thuốc giải sao? Đừng có mơ. Người này dám đánh lén thầy của tôi, tôi còn chưa tính sổ đấy. Tôi không giết
ông ta đã là may mắn lắm rồi, còn hi vọng tôi cứu ông ta? Các người đang nằm mơ đấy à?”
Đám đông mặt xám ngoét, há hốc miệng. Đúng vậy thậtIMuốn băng Thượng Quân ra tay đúng là chẳng khác gì khó hơn lên trời. Rõ ràng là không thể.
Đúng lúc này Lâm Chính lên tiếng: “Muốn cứu người này không khó. Loại độc này quá dễ giải”.
Nói xong anh chộp lấy thần y Diêu từ trong không gian.
Vụt vụt..Những cây châm trên người ông ta bay bật ra, đáp xuống tay Lâm Chính.
“Khí Ngự Châm sao?”, các vị nguyên lão thất thanh.
Lâm Chính lại vung tay, những cây châm bay ra nhanh như điện xẹt. Đợi đến khi đám đông có thể phản ứng lại thì những cây châm này đã lại ghim lên người thần y Diêu rồi.
Thần y Diêu vội lùi lại, cơ thể run rẩy. Sau khi đứng vững, ông ta nhìn xuống và tái mặtL “Đây...đây là...
“Độc của ông chẳng qua là kích hoạt độc tố đã tích tụ trong cơ thể nhiều năm mà thành. Đời người, ăn uống, hít thở đều hấp thụ một lượng chất không tốt nhất định. Chúng ở trong cơ thể lâu tạo ra độc tố. Chiêu này của ông chẳng có gì là tinh diệu cả. Sử dụng châm để kích hoạt độc tố và giết chết mục tiêu. Chiêu tương tự như thế tôi có đầy. Vậy nên giải độc không hề khó”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Thần y Diêu nghe thấy vậy thì trồ tròn mắt.
“Những cây châm này có thể kích hoạt độc trong người ông thì cũng có thể kiểm soát độc trong người ông. Giờ tôi đã ghim châm vào vị trí các mệnh mạch và chặn độc tố xâm lấm rồi, đợi khoảng ba mươi giây thì những độc tốc này sẽ không thể xâm nhập được vào lục phủ ngũ tạng nữa. Như vậy ông cũng sẽ không còn nguy hiểm tới tính mạng”, Lâm Chính nói tiếp.
Thần y Diêu trông sắc mặt vô cùng phức tạp. Ông ta đứng ngây ra rồi lầm bầm: “Tôi tốn thời gian gần 50 năm để luyện chế ra loại châm độc này. Thật không ngờ cậu có thể giải được nó trong nháy mắt. Không thể...sao có thể chứ. Cậu rốt cuộc là ai?”, ông ta không thể chấp nhận được chuyện này.
“Tôi là ai mà thần y Diêu còn không rõ sao. Giờ tôi hỏi ông, ông đã phục chưa?”, Lâm Chính nói.
Thần y Diêu vội quỳ xuống, như người mất hồn: “Tôi phục rồi...”
Thần y Diêu đã bị đánh bại hoàn toàn. Lâm Chính thản nhiên nhìn ông ta và quay người rời đi. Khoảnh khắc này, dù có là kẻ ngốc thì cũng nhận ra sự chênh lệch giữa Lâm Chính và thần y Diêu.
Thần y Diêu đột nhiên lên tiếng: “Xin dừng bước”.
“Ông chơi chưa chán à? Thầy của tôi không giết còn cứu mạng ông thì ông cũng phải biết điều chứ? Nếu không phải nể tình ông tuổi cao thì tôi đã phế luôn tứ chi của ông rồi”, Băng Thượng Quân tức giận, quay qua chửi.
Thần y Diệu vội vàng chắp tay và quỳ xuống: “Thần y Lâm, xin đừng tức giận. Tôi gọi cậu là vì muốn cậu cho tôi một cơ hội, thu nạp tôi, chỉ giáo tôi có được không?”, nói xong thần y Diêu lại khấu đầu trước Lâm Chính. Động tác trông vô cùng cung kính và chân thành.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!