Lâm Chính ở lại khách sạn một tối, sáng ngày hôm sau ngồi máy bay quay về Giang Thành. Tại một góc sân bay, một người đàn ông lấy điện thoại ra ấn số.
“Thế nào? Người đi chưa?” “Đi rồi ạ! Về Giang Thành rồi”. “Vậy sao? Lúc đi không làm gì khác à?”
“Không ạ. Có điều...trước buổi tối rời đi, thần y Lâm có ở chỗ Nông Đường Công”.
“Nông Đường Công? Chắc chứ?”
“Chắc ạ! Lúc bước ra thì có cả Giang Nam Tùng nữa, hơn nữa thái độ của ông này đối với thần y Lâm còn vô cùng cung kính”.
“Nông Đường Công, Giang Nam Tùng...và cả một người phụ nữ biết võ nữa...Có mấy người này rồi, thần y Lâm mà muốn căm cọc ở Yên Kinh thì cũng không phải điều gì khó khăn”.
“Với sức mạnh hiện tại của thần y Lâm, chúng ta không đối đầu được đâu. Phải mời các gia tộc khác cùng hỗ trợ. Nếu không, cậu ta có thể dễ dàng ra vào nhà họ Lâm của chúng ta đấy ạ”.
“Yên tâm đi, chuyện này đã báo cáo cho gia chủ rồi. Gia chủ đang sắp xếp. Giờ điều vài người tới Giang Thành giám sát thần y Lâm đi”.
“Vâng”, người đàn ông nói xong bèn tắt máy.
Chuyến đi lần này của Lâm Chính rõ ràng là đã chấn nhiếp được nhà họ Lâm. Tạm thời họ sẽ không dám gây rắc rối gì cho anh.
Lâm Chính không phải là người thích bị đánh. Nhà họ Lâm đã bắt đầu thăm dò anh thì đương nhiên anh chẳng có lý do gì tiếp tục lòng vòng với bọn họ nữa.
“Nếu đại hội có thể tổ chức sớm hơn thì mình nhất định sẽ khiến đám người đó phải trả giá, bắt họ trả lại toàn bộ mọi thứ”, Lâm Chính đanh mắt, bước xuống máy bay.
Về tới Giang Thành, việc đầu tiên anh là là tới căn hầm trước đó đã xây dựng. Lúc này minh chủ Bạch Họa Thủy của Thương Minh cùng với người
phán quyết và người tuyệt phạt của đại hội vẫn ở đây. Đương nhiên Lâm Chính cung cấp đầy đủ mọi điều kiện sinh hoạt cho bọn họ. Ngoài việc hạn chế họ ra ngoài ra thì anh đều đáp ứng đầy đủ cả.
“Chủ tịch Lâm, cậu tới rồi”, Từ Thiên cũng có mặt. Ông ta là một trong những người phụ trách quan trọng đảm bảo cho an ninh của khu vực này.
Ngoài ra còn có người của đảo Vong Ưu, Kỳ Lân Môn và Đông Hoàng Giáo cùng phụ trách để tránh những kẻ kia bỏ trốn.
“Ở đây vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tạm thời vẫn ổn, có điều người của đại hội tới Giang Thành mỗi lúc một nhiều. Ngoài điều đó ra thì Thương Minh cũng cử người tới. Có một nhóm người đã bắt đầu tiếp cận Dương Hoa rồi. Chủ tịch Lâm, nếu như tôi đoán không nhầm thì bọn họ tới vì những người này”, Từ Thiên khế nói.
“Có gì giấu nổi đâu. Mặc dù chúng ta đã ém tin nhưng thời gian dài thì vẫn sẽ bị Thương Minh và Đại Hội phát hiện ra điều bất thường thôi. Tới khi đó nhiều chuyện cùng xảy ra, chúng ta không thể nào là đối thủ của cả đại hội và Thương Minh được”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Vậy chủ tịch Lâm cậu định thế nào...thả bọn họ sao?”, Từ Thiên hỏi.
“Thả? Vậy khác gì tự tìm đường chết”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Vây nên làm thế nào?”
Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sử dụng Họa Thủy là được. Chỉ cần bọn họ không tập trung sự chú ý vào chúng ta thì chúng ta vẫn có thể kéo dài thời gian. Đại hội bắt đầu thì mọi ân oán sẽ được giải quyết”.
“Chủ tịch Lâm định sử dụng thế nào?”, Từ Thiên hỏi tiếp.
“Đương nhiên là dụ bà ta cho kẻ thù”, Lâm
Chính cười thản nhiên, nói nhỏ với Từ Thiên.
Từ Thiên hiểu ý bèn gật đầu: “Chủ tịch Lâm yên tâm, cứ giao cho tôi”.
Nói xong, ông ta rời đi. Đúng lúc này, một cuộc điện thoại được gọi tới. Là điện thoại của Mã Hải. Từ Thiên nhìn Lâm Chính.
“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Người của đại hội lại tới rồi, hơn nữa yêu cầu phải gặp được cậu trong một tiếng đồng hồ, nếu không...bọn họ sẽ bắt tất cả chúng tôi đi điều tra,
giọng nói của Mã Hải vô cùng lo lằng.
Lâm Chính suy nghĩ rồi nói: “Mời họ tới phòng làm việc, tôi sẽ tới ngay”.
“Vâng chủ tịch”.
Lâm Chính quay qua: “Từ Thiên, ông sắp xếp đưa tôi tới tổng bộ của Dương Hoa”.
“Chủ tịch Lâm, người của đại hội tới làm gì vậy?”
“Còn không nhận ra sao? Họ sốt ruột rồi chứ sao", Lâm Chính cười thản nhiên, đẩy cửa bước ra.
Tại phòng làm việc của Dương Hoa. Mã Hải đứng trước cửa với vẻ mặt căng thẳng. Bên trong và bên ngoài cửa đều có hai người đàn ông đứng đó. Những người này ăn mặc rất kỳ lạ. Bọn họ mặc trang phục đi đêm, đeo mặt nạ và mũ, nhìn không rõ mặt, chỉ thấy mỗi đôi mắt thần bí.
Một nam một nữ ngồi trên ghế sopha. Người đàn ông trông khá trẻ, tầm hơn hai mươi tuổi. Người phụ nữ thì tầm năm mươi tuổi, hơi mập.
Người đàn ông với sắc mặt lạnh tanh, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước. Người phụ nữ khế mỉm cười: “Cậu Hoàng không cần căng thẳng. Thần y Lâm đâu có ba đầu sáu tay, không ăn thịt được cậu đâu”.
“Căng thẳng sao? Bà Quế cứ đùa. Chúng ta đều là người của đại hội, đường đường là đại hội thì có gì phải sợ chứ”, người thanh niên hừ giọng.
“Tôi thấy cậu không được tự nhiên mà", bà Quế cười.
Người đàn ông lắc đầu: “Tôi làm việc thay cho bố mình, đương nhiên cần phải cẩn thận chu toàn. Nghe nói thần y Lâm giảo hoạt lắm, sao tôi có thể khinh suất được”.
“Được được được. Nếu đã vậy thì lát nữa cậu xử lý chuyện này nhé. Cậu yên tâm, lần này đại hội toàn cử tới những người có khả năng thôi, cậu cứ mạnh dạn đi làm là được. Dù thần y Lâm có ba đầu sáu tay thì cũng phải biến thành con mèo trước mặt chúng ta”, bà Quế nheo mắt cười.
Người thanh niên gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định và quyết tâm. Mã Hải ở phía xa chau mày.
Cạch...Lúc này, cánh cửa được đẩy ra. Người mặc đồ đen ở bên ngoài bước vào: “Thưa cậu, thưa bà, thần y Lâm tới rồi”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!