Tất cả mọi người đều sững sờ. Hành lang chờ đợi lập tức chìm trong im lặng.
Đoàn đại biểu của nước láng giềng trố mắt nhìn nhau, sau đó phá lên cười.
"Ha ha ha ha...”
"Ngày này năm sau hả? Ông già, ông đến đây chọc cười mọi người à?”
"Không phải ông đang sợ đấy chứ?"
"Theo tôi thấy, ông tôi không có gan đấu với anh Nakagawa nên đang ở đây câu giờ thôi!"
"Đúng là một con chó nực cười!"
Tiếng cười châm biếm không ngớt, ánh mắt của mọi thành viên trong đoàn đại biểu nước láng giềng đều chứa đầy sự khinh thường.
"Ngày này năm sau sao? Tức là chúng tôi phải đợi một năm nữa à?", Akutagawa định thần lại, cau mày hỏi.
"Sao thế? Không được à? Một năm sau chúng †a sẽ quyết đấu một trận, nếu cậu dám thì sang năm đấu, còn không dám thì cút ra khỏi nước tôi, trở về nơi chật hẹp nhỏ bé của mình đi”, Hồn Quốc Bảo bừng bừng lửa giận, chỉ ra ngoài cửa hét lớn.
Bộ dạng này trong mắt người thường lại mang theo mấy phần uy nghiêm và phong thái của tông sư.
Nhưng Nakagawa và Akutagawa đâu phải là người bị vài tiếng hét dọa sợ chứ?
Nakagawa nói thẳng: "Tôi không có thời gian dây dưa với ông! Lão già thối tha, nếu ông muốn đánh, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh ông, nhưng nếu phải đợi một năm thì ngoan ngoãn cút sang một bên đi! Nghe rõ chưa hả?"
Lời nói đầy vẻ kiêu ngạo ngông cuồng.
Nhưng Hồn Quốc Bảo không hề sợ hãi, mà chỉ vào mặt Nakagawa nói: "Sợ rồi! Cậu ta sợ rồi! Mọi người nhìn thấy chưa! Cậu ta không dám đồng ý với tôi ! Điều đó chứng tỏ cậu ta sợ Hồn Quốc Bảo tôi!"
"Hồn đại sư quá lợi hại!"
"Ha ha, chắc chắn là sợ rồi! Nếu không sao lại không đồng ý?"
Đúng vậy!
Một vài người không biết sự tình lập tức vỗ tay. khen ngợi.
Hồn Quốc Bảo cũng tiếp nhận lời khen ngợi, nói: "Nếu cậu không dám đồng ý thì tôi cũng không ép cậu!"
Nói xong, ông ta định rời đi.
Nhưng ông ta vừa xoay người, Nakagawa đột nhiên hét lớn: "Tôi đồng ý với ông, một năm sau tôi sẽ quyết đấu với ông!"
Dứt lời, toàn thân Hồn Quốc Bảo run rẩy, sắc mặt hơi khó coi, nhưng rất nhanh đã bình thường lại.
Ông ta quay đầu nhìn về phía Nakagawa nói: "Muộn rồi! Vừa nãy tôi đã cho cậu cơ hội, nhưng cậu lại không trân trọng, bây giờ lại muốn quyết đấu với tôi sao? Không có cửa đâu! Cậu không xứng!"
Nói xong, ông ta vội vã rời đi.
Nhưng ông ta còn chưa đi được mấy bước, Akutagawa ở bên cạnh đột nhiên nhảy vọt, nhào tới bên người Hồn Quốc Bảo, nắm lấy vai ông ta, sau đó vung cánh tay, ném mạnh sang một bên.
"Ôi ôi ôi, trời ơi...”
Hồn Quốc Bảo nặng nề ngã xuống, mông chạm đất, kêu gào đau đớn.
Mọi người đều sững sờ.
Akutagawa chợt hiểu chuyện gì đang xảy ra, lập tức cười lớn: "Ha ha ha ha, hóa ra ông căn bản không biết võ công! Lúc trước chỉ là giả bộ thôi sao?"
"Ai nói tôi không biết võ công hả? Các... các cậu vô liêm sỉ! Vậy mà lại đánh lén! Quá hèn hại"
Hồn Quốc Bảo đột nhiên đứng dậy, hét lớn.
"Được thôi, vậy bây giờ tôi không đánh lén nữa, chúng ta giao đấu vài chiêu đi!", Akutagawa híp mắt nói.
"Bây giờ tôi đang bị thương, sao đánh với cậu được chứ? Tôi phải về nhà! Các người mau tránh ra cho tôi!", Hồn Quốc Bảo đỏ mặt, khịt mũi muốn rời đi.
Nhưng lần này, Akutagawa không ngăn cản ông ta, mà là Nakagawa.
Hồn Quốc Bảo thở gấp, sợ hãi đến mức lùi lại nửa bước.
'Thấy vậy, ánh mắt bá đạo và lạnh lùng của Nakagawa đầy vẻ khinh bỉ.
Nakagawa đưa tay ra nắm lấy cổ áo Hồn Quốc Bảo, nhấc ông ta lên bằng một tay.
"Tôi hiểu cả rồi, ông nói muốn khiêu chiến với tôi chẳng qua là làm cho bản thân ông nổi danh để dễ kiếm tiền! Ông cố ý nói quyết đấu vào giờ này sang năm chỉ là kéo dài thời gian, bởi vì ông lợi dụng tôi để chiêu mộ học trò, chỉ cần một năm là có thể kiếm được rất nhiều tiền! Đợi đến khi kiếm đủ tiền thì sẽ cao chạy xa bay, rời khỏi đất nước để hưởng thụ đúng không? Kỳ thực ông hoàn toàn không biết võ công!", Nakagawa nheo mắt nói.
Nghe thấy vậy, đám người xung quanh thở gấp, cũng đột nhiên bừng tỉnh.
"Cậu... Ai nói tôi không biết võ công? Tôi... Tôi chỉ sợ ra tay sẽ đánh cậu bị thương thôi", Hồn Quốc Bảo nơm nớp lo sợ hét lên.
"Vậy tôi cho ông một cơ hội, ông ra tay đánh tôi đi! Nếu ông có thể đánh tôi bị thương thì tôi thừa nhận ông mạnh hơn tôi, ra tay đi!", Nakagawa nói.
Hồn Quốc Bảo sửng sốt trong giây lát, vung tay lên rồi hét lớn: "Phong Bạo Thất Liên... thôi bỏ đi, tôi lo sợ một khi tôi ra thì thì cậu sẽ mất mạng, vẫn nên thôi đi...”
“Ra tay đi”, Nakagawa lại hét lên. "Chàng trai trẻ, cậu... đừng được voi đòi tiên! Tôi đang nhường cậu đấy!", Hồn Quốc Bảo vội vàng nói.
Nhưng vừa dứt lời, Nakagawa bỗng túm lấy Hồn Quốc Bảo, đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
Bụp!
Bức tường hành lang bị đụng vỡ ngay lập tức...