Nakagawa Yokoichi bị làm sao vậy?
“Được rồi, anh lăn lên đây đã đi, trận quyết đấu của chúng ta đã bắt đầu rồi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Quyết đấu, ừm... thần y Lâm, hôm nay tôi không được khỏe, chuyện quyết đấu... hay là đổi ngày đi... để hôm khác..., sắc mặt Nakagawa Yokoichi tỏ vẻ khó coi, lắp bắp nói.
Gã vừa dứt lời, mọi người đều ồ lên.
“Đổi ngày?”
“Anh Nakagawa, anh thấy khó chịu chỗ nào sao?”.
“Đang yên đang lành, sao lại đổi ngày?”.
Rất nhiều người dân của đế quốc Anh Hoa đều kêu lên.
Cư dân mạng cũng vô cùng kinh ngạc.
“Tôi... tôi thấy bụng hơi khó chịu... chắc là ăn phải gì đó rồi..", Nakagawa Yokoichi vội đáp.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Vừa nãy vẫn còn khỏe lắm cơ mà, sao bỗng dưng lại đau bụng chứ?
“Anh Nakagawa, chắc không phải anh sợ thần y Lâm đấy chứ?”, phóng viên của Long Quốc lạnh lùng hừ mũi nói.
“Tôi mà phải sợ hắn? Tôi.. bị đau bụng thật mà...”, Nakagawa Yokoichi vẫn cứng miệng đáp.
“Nếu anh bị đau bụng thì thế này đi, để tôi khám cho anh, tôi tin y thuật của mình vẫn có thể chữa được một số bệnh vặt đơn giản", Lâm Chính khàn giọng nói.
“Việc này... Nakagawa Yokoichi liền khó xử.
Hiển nhiên không thể giả bệnh được, bởi vì thần y Lâm là quyền uy.
Gã cắn răng, rồi lại nhìn Orochi đại nhân được người ta đỡ dậy nhưng vẫn đang hôn mê, trong lòng bỗng hạ quyết tâm, nhảy phắt lên sàn đấu.
“Nào, thần y Lâm, chúng ta chiến thôi!”. “ôm,
Lâm Chính có chút ngạc nhiên, không hiểu tại sao Nakagawa Yokoichi lại có dũng khí nghênh chiến, liền gật đầu: “Được”.
“Hừ! Mày liên tiếp phá vỡ phòng tuyến biên giới nước tao, còn đánh bại Orochi đại nhân, tuy mày lợi hại nhưng chắc chẳn đã như nỏ căng hết đà! Bây giờ đã không tránh được, thì tao sẽ liều mạng với mày! Có lẽ hiện giờ mày đã cạn kiệt sức lực rồi, chỉ là đang hư trương thanh thế mà thôi, sao tao phải sợ mày chứ? Tao phải đường đường chính chính đánh bại mày, để tất cả mọi người đều biết mày trước giờ luôn là bại tướng dưới tay tao!”.
Nakagawa Yokoichi dữ tợn nói.
“Lại đây đi! Tôi nhường anh đánh trước!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Vậy là mày đang tự đâm đầu vào chỗ chết rồi!”.
Nakagawa Yokoichi gầm lên, cất bước lao về phía Lâm Chính, giơ hai cánh tay lên nện mạnh về phía trán Lâm Chính.
Gã dùng hết sức bình sinh. Muốn giải quyết Lâm Chính trong một đòn. Nhưng khoảnh khắc nắm đấm của gã đánh tới.
Lâm Chính bỗng tung một quyền về phía lồng ngực của Nakagawa Yokoichi.
Bốp!
Một luồng khí kình bắn ra, lập tức xuyên qua lồng ngực của Nakagawa Yokoichi, rồi bao trùm toàn thân gã với sức mạnh không thể tin được.
Phụt!
Nakagawa Yokoichi phun ra mấy ngụm máu tươi, điên cuồng lùi lại, cho đến mép sàn đấu mới dừng lại được.
“Hả?”.
Mọi người xung quanh trợn tròn mắt, nhìn Nakagawa 'Yokoichi với vẻ mặt không thể tin nổi.
Hai cánh tay của gã đều bị gấy, da thịt toàn thân rách toạc, thất khiếu chảy máu, một cái lỗ lớn ở lồng ngực gã khiến ai nấy đều khiếp sợ.
Sau đó, gã chậm rãi ngã xuống đất, tắt thở.
“Ồ!",
Xung quanh xôn xao.
Tất cả mọi người đều phát điên. Hạ đo ván bằng một quyền!
Đối mặt với Nakagawa Yokoichi, mà thần y Lâm giết được gã chỉ bằng một quyền!