“Tiền không thể đong đếm, cần có vật tương đương để trao đổi. Dù sao tôi ra ngoài mua dược liệu quý hiếm cũng không phải lấy tiền để đổi, mà là dùng bảo bối hiếm có để đổi từ tay người khác”.
“Thế sao?”.
Người đàn ông đeo mặt nạ do dự, nói: “Tôi có không ít bảo bối, lần này đến Giang Thành quá vội vã không mang theo bên mình. Thế này, thần y Lâm, nếu cậu tin tôi, cậu hãy chữa trị cho tôi trước, đợi tôi khỏi bệnh sẽ quay về lấy bảo bối trả cho cậu ngay. Cậu yên tâm, bảo bối của tôi chắc chắn là vật quý giá hiếm có trên thiên hạ, bảo đảm không làm cậu thất vọng!”.
“Ha ha, ông khách sáo rồi, bảo bối gì đó thì không cần. Gần đây tôi không được yên ổn, có vài người thường xuyên quấy rầy tôi. Thế này, nếu có người đến tìm tôi gây rắc rối hoặc quấy nhiễu người bên cạnh tôi, ông giúp tôi ra tay dạy dỗ bọn họ, được chứ?”, Lâm Chính cười nói.
Người đàn ông đeo mặt nạ nghe vậy lập tức. hiểu ra tính toán của Lâm Chính.
“Hóa ra thần y Lâm muốn thuê tôi làm kẻ đánh thuê?”.
“Không cần phải nói khó nghe như thế, mọi chuyện xem ý ông, tôi không cưỡng cầu”.
“Không có gì mà cưỡng cầu với không cưỡng cầu, thần y Lâm, chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng tôi nói trước cho cậu biết, kẻ thù của tôi rất nhiều, nếu vì vậy mà cậu gặp rắc rối, cậu
cũng đừng trách tôi”, người đàn ông đeo mặt nạ nói.
“Vậy sao? Vậy có phải ông có thể nói tôi biết, ông rốt cuộc là ai rồi không?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Người đàn ông đeo mặt nạ do dự một lúc, gỡ mặt nạ trên mặt xuống.
Đập vào mắt Lâm Chính lại là một gương mặt vô cùng tái nhợt.
Nhìn thấy gương mặt đó, Lâm Chính cau mày.
“Ma Quân?”.
Lâm Chính không ngờ người đeo mặt nạ đó lại là Ma Quân danh tiếng lẫy lừng, Trương Thất Dạ!
Trương Thất Dạ là người của Ám Ma Đạo, được gọi là Ma Quân, thực lực siêu phàm đáng sợ.
Vào ba mươi năm trước, Ám Ma Đạo đã bị liên minh do danh môn chính phái và gia tộc ẩn thế tạo thành tiêu diệt, đã không còn tồn tại nữa, còn Ma Quân của ma đạo Trương Thất Dạ cũng bị người người truy sát.
Trương Thất Dạ là thiên tài tuyệt thế nghìn năm có một của Ám Ma Đạo. Từ lúc trẻ ông ta đã năm vững tất cả công pháp ma đạo, ba mươi tuổi đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, bốn mươi tuổi đã có phong thái thống lĩnh ma đạo, được giáo chủ ma giáo lúc đó lập làm Ma Quân, trở thành người kế thừa giáo chủ ma giáo tiếp theo.
Nhưng ma đạo đột nhiên xảy ra biến cố, bị những người gọi là danh môn chính phái tiêu diệt, do đó xóa tên khỏi giới võ thuật Long Quốc.
Trong lúc ma đạo nguy cấp, Trương Thất Dạ được phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, không ở trong giáo, nên may mắn thoát được. Nhưng loại thù xương máu này sao ông ta có thể không trả?
Đến nay, Trương Thất Dạ luôn truy sát những người tham gia tiêu diệt Ám Ma Đạo năm xưa. Mười năm qua, ông ta đã diệt hơn mười gia tộc lớn nhỏ, giết đến mức lòng người hoảng sợ, ai ai cũng run rẩy. Đương nhiên cũng giết đến mức kẻ thù trải rộng khắp thiên hạ, người muốn tiêu diệt ông ta không biết nhiều bao nhiêu.
Mấy năm qua, ngày nào Trương Thất Dạ cũng sống trong sự đào tẩu và giết chóc.
Trong những cuộc chém giết và chiến đấu không ngừng, Ma Công của Trương Thất Dạ cũng không ngừng tiến bộ, liên tục đột phá.
Ma Công chính là như vậy, nó cũng thuộc về bàng môn tả đạo, cách nhanh nhất để tu luyện Ma Công là chiến đấu. Ma Công mà Trương Thất Dạ tu luyện, theo tốc độ của người bình thường, ít nhất phải mất bảy mươi năm mới có thể đạt đến đại thành, nhưng ông ta lại chỉ dùng ba năm đã tiến vào. cảnh giới đại viên mãn...
Tốc độ này đáng sợ đến mức nào?
Nhưng di chứng mà nó mang lại cũng vô cùng phiền phức.
Không thể làm chuyện đó?
Sao ông ta có thể chấp nhận được?