Nghe vậy, Tô Nhu đang định rời đi cũng giật mình, lập tức trở nên sốt ruột: "Lâm Chính! Anh đang nói gì vậy? Chúng ta đào đâu ra bảo vật? Đừng hành động tùy tiện như thế! Cẩn thận chúng ta muốn xuống núi cũng không thể được!”
“Tiểu Nhu yên tâm đi, bảo vật thôi mà, chúng ta có rất nhiều, em sợ gì chứ?", Lâm Chính cười nói.
“Chúng ta có ư?”
"Anh đã mua một vài món đồ từ chợ đồ cổ, vẫn còn đang giữ chúng trên người, chắc không thành vấn đề”.
“Anh”, Tô Nhu sốt sắng đến suýt nữa kêu lên.
Đây là nơi nào, Lâm Chính chết tiệt này không phân biệt được sao?
Đối phương đều là những kẻ tàn nhẫn, đắc tội với bọn họ, chẳng phải sẽ có kết cục vô cùng thê thảm sao?
Tô Nhu nghiến răng, nhìn chăm chăm vào Lâm Chính, trong lòng vô cùng hối hận vì đã đưa tên này đến đây.
Nhưng lúc này, cô cũng không thể nào ngăn cản được. nữa.
"Ồ? Cậu có thể có bảo vật gì?", Đại trưởng lão híp mắt nhìn chăm chằm Lâm Chính nói: "Tôi cảnh cáo cậu, đừng lừa tôi! Nếu như cậu dám giở trò gì với tôi, tôi sẽ chặt đứt chân †ay của cậu và ném cậu xuống núi!”
Tô Nhu nghe xong, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng mắt thấy Lâm Chính mò mẫm một hồi, mãi lâu cũng không tìm được gì, cuối cùng anh tháo chiếc nhẫn trên ngón tay và đưa ra.
“Đại trưởng lão, ông thấy chiếc nhẫn này... thế nào?”
“Ồ?"
Ánh mắt Đại trưởng lão lập tức khóa chặt vào chiếc nhẫn lấp lánh trong tay Lâm Chính.
Mọi người xung quanh cũng đồng loạt chú ý đến nó.
Thấy được toàn thân chiếc nhẫn phát sáng, trên đó còn có một viên đá, viên đá tỏa ra ánh sáng đủ các loại màu sắc, vô cùng thần kỳ.
Tô Nhu cũng hơi kinh ngạc, cô cũng không phát hiện rằng trên ngón tay của Lâm Chính lại có đeo một chiếc nhãn thần kỳ như vậy.
Đại trưởng lão quay đầu liếc mắt.
Đệ tử bên cạnh lập tức chạy xuống lấy chiếc nhãn đưa cho Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão cầm nghịch một hồi, cẩn thận nhìn kĩ thì thấy trong viên đá có ánh sáng lóe lên, mơ hồ có một con
rồng đang uốn lượn, vô cùng thần kỳ.
Đại trưởng lão hít sâu một hơi, liên tục kêu lên: "Bảo bối! Bảo bối, tốt, rất tốt!" Tô Nhu vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy vậy.
"Anh lấy chiếc nhẫn này ở đâu ra thế?"
"Không phải anh đã nói rồi sao? Anh đã mua nó khi đi lòng vòng ở chợ đồ cổ”, Lâm Chính cười.
“Anh đã mua nó với giá bao nhiêu?” “Hai trăm tệ”.
“Hai... hai trăm hả? Anh có mắt nhìn thế sao?”, Tô Nhu kinh ngạc.
"Thế nào? Có phải chồng em rất may mắn không?", Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu tức giận trợn mắt nhìn anh, vẻ mặt này thật sự rất mê người, trái tim Lâm Chính không khỏi run lên.
Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói với Đại trưởng lão: "Thế nào? Đại trưởng lão, chiếc nhãn này có thể lọt vào mắt của ông không?"
"Rất tốt! Rất tốt!", Đại trưởng lão mỉm cười gật đầu liên tục.
“Vậy còn mảnh đất Thanh Lam Hoa thì sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Đừng vội, cậ u là ai không?”, Đại trưởng lão cười hỏi, thái độ đã tốt hơn rất nhiều.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!