Đợi đến khi họ hoàn hồn thì Lâm Chính đã bước ra khỏi Cùng Châu Phái.
“To gan! Khốn nạn!”, một đệ tử bừng tỉnh, lập tức hét lên và chắp tay trước Đại trưởng lão: “Trưởng lão, xin cho đệ tử được bắt kẻ đó lại ngay lập tức, bắt quỳ xuống và khấu đầu nhận tội”.
“Bỏ đi, để cậu ta đi. Một thứ còn không bằng cả con chó thì tôi so đo làm gì? Nếu ai tôi cũng so đo thì có phải là chết lâu rồi không? Trên đời này có biết bao nhiêu người không biết điều, mình bận tâm làm gì”, Đại trưởng lão phất tay, mỉm cười.
Ông ta lấy được chiếc nhẫn thì đương nhiên sẽ không bận tâm tới lời nói của Lâm Chính. Cứ để cho anh thích nói gì thì nói đi.
“Đại trưởng lão quả nhiên là người độ lượng. Tại hạ bái phục, có điều dù sao thì kẻ đó cũng mạo phạm tới Đại trưởng lão. Nếu cứ bỏ mặc như thế, chuyện mà truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới danh dự của trưởng lão lắm”, cậu Trình ngồi phía bên kia đột nhiên đứng dậy nói.
Đại trưởng lão giật mình, mơ hồ đoán ra được điều gì đó bèn mỉm cười: “Vậy theo cậu Trình phải làm thế nào?”
“Tại hạ nguyện vì Đại trưởng lão dạy cho hai người bọn họ một bài học để trưởng lão xả giận”, cậu Trình mỉm cười.
Dạy dỗ sao? Chắc là do cậu thích Tô Nhu chứ gì...Đại trưởng lão thầm nghĩ nhưng không vạch mặt. Ông ta chỉ đầu: “Nếu đã vậy thì phiền cậu Trình rồi”.
“Đại trưởng lão đừng khách sáo!”, nói xong, cậu Trình vội vàng rời đi, đuổi theo Lâm Chính và Tô Nhu
“Hừ, đúng là cậu ấm. Nhìn thấy gái xinh là mắt sáng lên. Nhà họ Trình sau này mà rơi vào tay kẻ này thì chắc là chẳng tồn tại được bao lâu”, Đại trưởng lão cười lạnh, sau đó phất tay: “Các người giải tán đi, bốn trưởng lão bế quan”.
“Vâng, trưởng lão”, đám đệ tử lần lượt lùi ra.
Đúng lúc này, có một đệ tử khác chạy vào: “Bẩm trưởng lão, tông chủ triệu gặp, mời trưởng lão lập tức tới điện Ninh Vũ”.
“Ồ, tông chủ xuất quan rồi à?”, Đại trưởng lão ngạc nhiên.
“Tông chủ đã sớm xuất quan rồi, luôn đợi tin tức của trưởng lão”, người đệ tử điềm đạm trả lời rồi quay người rời đi.
Đại trưởng lão chau mày nhưng vẫn đi tới điện Ninh Vũ. Thực ra tông chủ luôn theo dõi vụ giao dịch này, giờ tông chủ muốn biết kết quả như thế nào.
Vì tông chủ của Cùng Châu Phái đã tu luyện tới điểm ngưỡng, giờ muốn đột phá thì cần phải có ngoại vật tác động. Mà những người có thể sở hữu được thứ đó thì cực kỳ ít. Nhà họ Trình là một trong những gia tộc sở hữu thứ mà tông chủ cần.
Thế là khi nhà họ Trình thích miếng đất của Cùng Châu Phái thì tông chủ đã cân nhắc tới thương vụ giao dịch này với bọn họ.
Tại điện Ninh Vũ. Đại trưởng lão cung kính bước vào. Bên trong là một người đang ngồi thiền. Người này ngồi sau một tấm màn, nhìn không rõ mặt. Nhưng dù là như vậy thì khí tức của người này cũng vô cùng hùng hậu.
Đại trưởng lão cẩn trọng hành lễ và lập tức thuật lại vụ giao dịch cho tông chủ nghe.
“Vậy tức là miếng đất đó đổi lấy ba nghìn Huyết Thạch và Nam Minh Bồ Đề? Khá lắm. Những thứ đó rất có tác dụng trong việc đột phá tu vi của bổn tông chủ. Đại trưởng lão, ông làm tốt lắm", tông chủ gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.
“Tông chủ, người nhà họ Trình đã nói rồi, sau này còn phải nhờ cậy vào tông chủ, vì vậy họ đã đặc biệt tặng thêm Huyền Thải Linh Chi để thể hiện thành ý, vì vậy mong tông chủ xem qua”, Đại trưởng lão cung kính đưa các món bảo vật lên.
“Xem ra nhà họ Trình cũng rất chân thành đây. Mang tới đây để bổn tông chủ xem thế nào”.
“Vâng", Đại trưởng lão cung kính đáp lại, sau đó thận trọng bước tới, vén rèm đưa đồ vào. Ông ta cũng không dám ngẩng đầu nhìn lên người lãnh đạo cao nhất của Cùng Châu Phái.
Tông chủ nhận lấy số bảo bối. Đúng lúc này, dường như: tông chủ nhìn thấy thứ gì đó bèn tỏ ra nghỉ ngờ: “Ấy Đại trưởng lão, chiếc nhẫn trên tay ông...ở đâu ra vậy? Tại sao. trước đây không thấy ông đeo?”
“Hả? Nhãn này..hôm nay có một người tới thăm tông môn đã tặng cho tôi”, Đại trưởng lão vội nói.
“Tặng ông sao?”
“Đúng vậy, nếu tông chủ thích thì cứ lấy dùng”, Đại trưởng lão lập tức nói. Mặc dù ông ta thật sự không muốn.
Thế nhưng Cùng Châu tông chủ không nói gì, chỉ trầm mặt và nói: “Ông mau tháo nhẫn ra để tôi xem”.
“Vâng!”, Đại trưởng lão vội vàng tháo nhãn ra. Ông ta bỗng cảm thấy nghỉ ngờ.
Tông chủ sao thế? Mặc dù ông ta cảm thấy không hiểu nhưng vẫn làm theo và đưa nhẫn tới trước. Tông chủ cầm lấy, tỉ mỉ quan sát. Một lúc sau tông chủ tái mặt, sợ tới mứ run bản và suýt nữa làm rơi chiếc nhẫn.
“Tông chủ?”
Đại trưởng lão thất kinh, vội vàng kêu lên: “Tông chủ không sao chứ? Tông chủ...sao vậy?”
"Nhẫn của ông...ở đâu ra vậy. Nói cho tôi biết...rốt cuộc là ai đã cho ông?”, Cùng Châu tông chủ ngẩng đầu, trừng mắt nhìn ông ta.
Đại trưởng lão sợ hết hồn. Ông ta chưa bao giờ thấy tông chủ để lộ vẻ như vậy: “Tông chủ...chẳng phải tôi vừa nói rồi sao? Nhãn này là người khác tặng cho tôi...”
“Tặng cho ông? Là ai?”
“Hai người thương nhân tới từ Giang Thành... Tông chủ...rốt cuộc sao thế? Chiếc nhẫn này có vấn đề gì sao?”, Đại trưởng lão vội vàng hỏi.
“Ông có biết nhẫn này là gì không?”, Tông chủ trừng mắt.
“Đây không phải là một chiếc nhẫn bình thường ạ? Có gì kỳ lạ chứ?”
“Đồ ngốc này, đúng là ếch ngồi đáy giếng”, tông chủ của Cùng Châu Phái gào lên. Đại trưởng lão sợ hết hồn.
Tông chủ nói: “Chiếc nhẫn này là nhãn của Đông Hoàng Giáo. Là Đông Hoàng thần nhãn, chỉ có Đông Hoàng Thần Quân mới có thể đeo được chiếc nhẫn này thôi. Rõ chưa?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!