Những ngày còn lại Lâm Chính ở Giang Thành yên tâm chữa trị cho Liễu Như Thi, đồng thời theo dõi hướng đi của Thương Minh.
Theo tin tức của Dịch Tiên Thiên truyền đến, ông Đồng và Hoa An đã chính thức khai chiến.
Nghe nói trong một cuộc họp nọ, mấy phương án Hoa An đưa ra đều bị ông Đồng phản bác ngay tại đó, hai người đã trở mặt với nhau.
Hoa An ôm hận trong lòng chuẩn bị đánh đòn phủ đầu, nhưng ông Đồng đã hành động trước. Hôm trước, hai nhân tài dưới trướng Hoa An liên tục mất tích, có người nghỉ ngờ đó là do ông Đồng làm.
Hoa An đương nhiên sẽ không bỏ qua, bí mật vạch kế hoạch trả thù. Lâm Chính biết tin này tất nhiên rất vui.
Bọn họ càng tranh đấu dữ dội thì càng có lợi cho Lâm Chính.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, hai người còn chưa thương gân động cốt, Lâm Chính vẫn phải tiếp tục chờ đợi, chỉ có thể nhắc nhở Dịch Tiên Thiên đừng hành động lỗ mãng. Đồng thời, anh cũng bắt đầu liên hệ với Long Hâm của đại hội, hi vọng có thể lấy được nhiều tài nguyên hơn từ ông ta để trợ giúp Dịch Tiên Thiên.
Những chuyện thế này không thể hấp tấp, Lâm Chính cũng không dám tiết lộ chuyện Dịch Tiên Thiên với Long Hâm, dù sao Lâm Chính cũng không mấy tín nhiệm người này.
Cuộc sống yên bình chỉ mới trôi qua được hai ngày, Tô Nhu đột nhiên gọi tới, giọng hoảng hốt.
“Lâm Chính, anh đang ở đâu?”.
“Anh hả? Anh... đang ở ngoài đi dạo, sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”, Lâm Chính hơi tò mò hỏi.
“Em vừa ghi lời khai với cảnh sát xong..”, Tô Nhu run rẩy.
“Ghi lời khai? Chuyện gì thế?”, Lâm Chính vội hỏi.
Tô Nhu lại im lặng một lúc rồi run rẩy nói: “Cùng Châu Phái không còn nữa rồi..”.
“Cái gì?”, Lâm Chính sửng sốt. “Vừa rồi cảnh sát tìm em, nói với em rằng Cùng
Châu Phái bị diệt môn rồi! Toàn bộ hơn ba nghìn người đều bị giết! Chưởng môn và Đại trưởng lão
Cùng Châu Phái đều chết thảm... Cảnh sát nghĩ chuyện này có liên quan đến em nên đã triệu tập em... Cùng Châu Phái không còn nữa rồi..”, Tô Nhu hơi suy sụp.
Lâm Chính nghe vậy rất ngạc nhiên.
Cùng Châu Phái đột nhiên bị người ta diệt môn...
“Lâm Chính, anh nói xem Cùng Châu Phái bị diệt môn có phải do nhà họ Trình gì đó không? Nếu nhà họ Trình vì chuyện này mà trút giận sang Cùng Châu Phái, hoặc vì miếng đất Thanh Lam Hoa đó, bọn họ có tìm đến em không?”, Tô Nhu sợ vô cùng.
Lâm Chính vội vàng an ủi: “Tiểu Nhu, em đừng lo, chắc chắn không liên quan đến nhà họ Trình! Trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, nhà họ Trình muốn lặng lẽ diệt Cùng Châu Phái là không thể, bọn họ vẫn chưa có khả năng lớn đến mức đó. Do đó, Cùng Châu Phái bị diệt chắc chắn là vì nguyên nhân khác. Một môn phái lớn như vậy chắc chắn có không ít kẻ thù, nên em cũng đừng lo lắng quá. Hơn nữa, đây là Giang Thành, Giang Thành là nơi như thế nào? Đây là địa bàn của thần y Lâm, ai dám làm tàng ở đây chứ?”.
Nghe vậy, Tô Nhu mới dễ chịu hơn một chút, nhưng cô vẫn không yên tâm, thận trọng hỏi: “Vậy rốt cuộc ai đã làm chuyện này?”.
“Tiểu Nhu, em đừng lo lắng, giao chuyện này cho cảnh sát đi. Còn mảnh đất trồng Thanh Lam Hoa, anh khuyên em trước khi chuyện này xử lý xong tạm thời đừng khai thác nó, tránh xảy ra chuyện không hay”.
“Ừm... tôi biết rồi”.
Hai người lại nói chuyện mấy câu, đợi tâm trạng Tô Nhu bình tĩnh lại, Lâm Chính mới cúp máy.
Theo Lâm Chính thấy, chuyện này rất có vấn đề.
Anh vừa đi, cậu Trình kia vừa chết, Cùng Châu Phái đã bị diệt môn.
Sợ rằng dù không phải người nhà họ Trình làm thì cũng là người có liên quan đến nhà họ Trình.
“Mình vẫn phải tìm người điều tra xem”. Lâm Chính suy nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này lại có một cuộc điện thoại gọi vào số Lâm Chính, là Mã Hải.
“Chủ tịch Lâm, cậu mau đến công ty đi, xảy ra chuyện lạ rồi! Có người tự xưng là đồ đệ của Thần Hỏa Tôn Giả đến đưa thư, nói là cậu phải làm theo như nội dung trong thư, nếu không Dương Hoa sẽ mãi mãi không thể gượng dậy, cậu... cũng sẽ chết không toàn thây!", Mã Hải do dự một lúc rồi nói. “Thư? Thư gì?”, Lâm Chính ngạc nhiên, hỏi.
“Là một bức thư yêu cầu cậu đi tạ tội..”, Mã Hải im lặng trong chốc lát.
Lâm Chính không hiểu ra sao, lập tức chạy đến công ty Dương Hoa.
Vừa vào văn phòng, Mã Hải đã đưa thư cho anh xem.
Lâm Chính xem qua một lượt, nhíu mày.
“Chủ tịch Lâm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”, Mã Hải thận trọng hỏi.
“Xem ra tôi đã rước phải kẻ thù trong lúc vô ý rồi”, Lâm Chính nói.
“Phải cẩn thận đấy. Lúc người đưa thư đến, Trương Thất Dạ cũng ở đó. Ông ta nói khí tức người này rất hùng hậu, thực lực không tầm thường, hơn nữa công pháp tu luyện không phải chính đạo, có chút giống với ông ta”, Mã Hải nói.
“Thế à?”, Lâm Chính lập tức hỏi: “Trương Thất Dạ đâu?”.
“Ở phòng Nhân sự”.
“Ông ta chạy tới phòng Nhân sự làm gì?”, Lâm Chính không vui.
Vẻ mặt Mã Hải thay đổi kì diệu, nhỏ giọng nói: “Có lế là bàn chuyện với Mai Hiểu Hồng ở phòng Nhân sự....
“Bàn chuyện?”. Lâm Chính sững người, đột nhiên hiểu ra, ngạc
nhiên hỏi: “Ông ta chắc không phải đang tán tỉnh nhân viên của tôi đấy chứ?”.
“Chắc là vậy.... Mã Hải thở dài. Lâm Chính dở khóc dở cười.
Mặc dù Trương Thất Dạ trông rất trẻ tuổi, nhưng năm nay ông ta đã là người mấy chục tuổi. Mai Hiểu Hồng kia chỉ vừa mới tốt nghiệp, hai mươi mấy tuổi, đang thời thanh xuân. Hai người đi chung giống như người yêu, nhưng thực ra có thể xưng ông cháu rồi...
“Ông đi gọi ông ta đến đây cho tôi!”.
“Vâng, Chủ tịch Lâm!”
Mã Hải chạy đi.
Không lâu sau, Trương Thất Dạ mặc vest, trông rất ra dáng đi vào văn phòng.
“Cậu Lâm, cậu tìm tôi?”, Trương Thất Dạ hỏi.
Lâm Chính liếc nhìn ông ta, nhìn cả người ông †a khoe khoang hàng hiệu, không khỏi cười nói: “Sao? Ma Quân có mùa xuân thứ hai rồi à?”.
“Thần y Lâm nói gì vậy? Tôi còn chưa có mùa xuân thứ nhất!", Trương Thất Dạ quãn bách một hồi, nhanh chóng khôi phục bình thường, vẻ thản nhiên nói: “Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở Ám Ma Đạo, luôn chuyên tâm tu luyện Ma Công, chưa từng có quan hệ gì với phụ nữ thế tục. Dù có vui vẻ cũng chỉ là giao dịch xác thịt, không có tình cảm. Còn Hiểu Hồng, tôi cảm thấy con người cô ấy rất thành thật, rất được lòng tôi, cho nên mới có chút tâm tư. Nhưng chúng tôi chỉ là quan hệ yêu đương bình thường, không có ý gì khác”.