Người của đảo Thần Hỏa đều chấn kinh.
Ai nấy trợn mắt há mồm, nhìn Lâm Chính và Trương Thất Dạ với ánh mắt khó tin.
Ai mà ngờ được Trương Thất Dạ nói giết là giết, đoạt mạng của Trình Ngạn Sinh trong chớp mắt như vậy chứ?
Đây có thể nói là giáng một cái tát rất mạng vào mặt mọi người của đảo Thần Hỏa, ngặt nỗi bọn họ không còn lời nào để nói...
"Được rồi, Trình Ngạn Sinh đã chết, mọi chuyện đã giải quyết xong, Thánh Nữ đại nhân, chúng tôi xin phép".
Lâm Chính bình thản nói, rồi tung người nhảy ra khỏi miệng núi lửa.
Trương Thất Dạ theo sát phía sau. "Hẹn gặp lại!".
Lâm Chính ôm quyền, cũng không thèm đếm xỉa đến Thánh Nữ, quay đầu đi thẳng.
"Đứng lại!".
Thánh Nữ quát lớn. Soạt soạt soạt...
Tất cả người của đảo Thần Hỏa đều hoàn hồn lại, bao vây chặt chẽ Lâm Chính và Trương Thất Dạ.
"Thánh Nữ đại nhân muốn nuốt lời sao?". Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
"Nuốt lời? Đương nhiên là không rồi, nhưng việc thẳng thua còn chưa được quyết định. Giữa chừng xảy ra sai sót, tôi không thể phán đoán được anh và Trình Ngạn Sinh ai thắng ai thua, nhưng anh tự ý giết Trình Ngạn Sinh thì đương nhiên không thể cứ thế rời đi được", Thần Hỏa Thánh Nữ bình thản nói.
"Là sao?", Lâm Chính nhíu mày.
"Sở dĩ Trình Ngạn Sinh ra khỏi dòng nham thạch trước là vì cậu ấy tưởng anh đã chết, nên mới ra trước thời hạn. Thực ra cậu ấy vẫn có thể tiếp tục ngâm mình trong nham thạch, nhưng phán đoán sai lầm đã khiến cậu ấy sơ sót. Nếu tiếp tục ở trong nham thạch, anh và cậu ấy ai thẳng ai thua còn chưa biết đâu", Thánh Nữ nói.
"Cô rõ ràng là cả vú lấp miệng eml!", Trương Thất Dạ tức giận mắng.
"Tôi là trọng tài chứ không phải các ông, các ông phải nghe tôi!", Thần Hỏa Thánh Nữ mặt không cảm xúc nói.
"Vậy cô muốn thế nào?", Lâm Chính hỏi.
"Đơn giản thôi, còn hai ngày nữa là sư tôn sẽ xuất quan, tôi sẽ báo cáo chuyện này lên sư tôn, việc thắng thua của các anh sẽ do sư tôn quyết định. Nếu sư tôn nghĩ là anh thắng, thì anh có thể bình an vô sự rời khỏi đây, nếu sư tôn cảm thấy thực lực của anh không bằng Trình Ngạn Sinh, thì anh phải chết", Thánh Nữ đáp.
Lâm Chính nghe xong thì bỗng hiểu ra, cười nói: "Hóa ra Thánh Nữ đại nhân muốn lấy tôi ra làm kẻ chết thay! Trình Ngạn Sinh là đồ đệ của Thần Hỏa Tôn Giả, anh ta chết rồi, cô không biết phải ăn nói với ông ta thế nào, nên mới giữ tôi lại để chịu tội chứ gì?".
Thần Hỏa Thánh Nữ cũng không phản bác, chỉ bình tĩnh đáp: "Quyền quyết định nằm trong tay anh, thần y Lâm, nếu anh muốn bình an vô sự thì ở lại hai ngày rồi hãy đi. Nếu anh không muốn thì cũng có thể rời đi, nhưng điều kiện là anh phải có năng lực rời khỏi đảo Thần Hỏa".
"Cái đảo vớ vẩn này của các cô, sao không rời đi nổi chứ? Có muốn nếm thử thủ đoạn của chúng tôi không?".
Trương Thất Dạ nổi lên ý định giết người, tức giận quát.
"Ông rất thú vị, tôi cũng muốn lĩnh giáo thủ đoạn của ông", Thần Hỏa Thánh Nữ liếc mắt nhìn Trương Thất Dạ nói.
Đường đường Ma Quân của Ám Ma Đạo, sao có thể chịu được sự khiêu khích như vậy? Mười ngón tay của ông ta siết chặt, đang định ra tay.
Nhưng lại bị Lâm Chính ngăn cản. "Thất Dạ, bình tĩnh đi". "Thần y Lâm, cậu vẫn nhịn được sao?".
"Không sao, ở hai ngày thì ở hai ngày, nếu như đánh nhau, cho dù chúng ta có thể rời khỏi đảo Thần Hỏa, thì cũng không được yên ổn. Chắc chắn người của đảo Thần Hỏa sẽ trả thù, dù chúng ta có về Giang Thành thì bọn họ cũng vẫn tìm tới. Nếu đã vậy thì hãy giải quyết luôn mọi chuyện ở đây đi! Thế này đi, ông cứ về trước, tôi ở lại đây! Chờ gặp được Thần Hỏa Tôn Giả tôi sẽ về Giang Thành!", Lâm Chính nói.
"Cái gì? Thế sao được?", Trương Thất Dạ không đồng ý.
'Theo ông ta, đừng nói là ở lại hai ngày, dù Lâm Chính chỉ ở đây hai tiếng thôi thì cũng lành ít dữ nhiều.
"Ông cứ về đi, yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không sao. Nếu bọn họ quả thực định ra tay với tôi, nhưng tôi muốn đi thì bọn họ cũng không giữ nổi tôi đâu", Lâm Chính cười đáp.
"Nhưng...", Trương Thất Dạ còn định nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt Lâm Chính rất bình thản và tự tin, chỉ đành thở dài: "Thôi được rồi, thần y Lâm, vậy tôi về trước, bảo người của Dương Hoa chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với tình hình đột xuất".