Xin người ta chữa bệnh mà có thái độ thế sao?", Lâm Chính nhíu mày nói.
'Thần Hỏa Thánh Nữ tức đến nỗi lồng ngực muốn nổ tung, nhưng bề ngoài cô ta vẫn không có gì thay đổi, cô ta chần chừ một lát rồi cởi áo ngoài ra.
"Chúng ta bắt đầu thôi".
"Được".
Lâm Chính bắt tay vào chuẩn bị.
Sắc mặt của Thánh Nữ vô cùng khó coi, đôi môi khẽ cắn, đôi mắt long lanh, dường như đang đấu tranh tư tưởng, rồi mới đặt tay lên bộ quần áo mỏng dính trên người...
Lâm Chính chuẩn bị xong xuôi mới quay lại.
Một cảnh tượng còn đẹp hơn tranh bỗng xuất hiện trước mắt Lâm Chính.
Lúc này, Thần Hỏa Thánh Nữ đang quay lưng về phía anh, quỳ ngồi trên tấm thảm đã được trải từ trước, quần áo cởi hững hờ, tấm lưng trắng muốt như ngọc lộ ra, làn da không tì vết kia đúng là kiệt tác của Thượng Đế, phối hợp với mái tóc dài đỏ rực, đẹp đến ngạt thở...
Cho dù là Lâm Chính đã nhìn người đẹp quen mắt, thì lúc này cũng có chút thất thần.
"Anh ngây ra đó làm gì? Còn không mau châm cứu đi?", Thần Hỏa Thánh Nữ nhắm hai mắt lại, sẵng giọng nói.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi bước tới, lấy Dung Nham Châm đã dùng nham thạch tôi luyện ra, bắt đầu đâm vào người Thần Hỏa Thánh Nữ.
Lúc đầu anh còn có chút bồn chồn.
Dù sao anh cũng là một người đàn ông bình thường, đối mặt với cảnh tượng này cũng không thể tự khống chế được, suýt nữa cắm nhầm châm, khiến Thần Hỏa Thánh Nữ đau đến mức hít vào khí lạnh, cả người khẽ run rẩy.
Nhưng cô ta chỉ nhíu mày, nhắm chặt hai mắt, không rên tiếng nào.
Lâm Chính thấy thế, tâm thần bỗng trở nên sáng suốt, thủ pháp châm cứu cũng trở nên linh hoạt trôi chảy.
Dần dần, Thần Hỏa Thánh Nữ không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Ngược lại, toàn thân còn có cảm giác tê dại.
Cô ta cảm thấy khó hiểu, do dự một lát rồi vẫn chậm rãi mở mắt ra.
Chỉ thấy lúc này, Lâm Chính đang rất nghiêm túc châm cứu ở cánh tay cô ta.
Anh nhìn chằm chằm vào một huyệt vị trên cánh tay cô ta, lấy khí bọc châm, Dung Nham Châm tỏa ra ánh sáng kì dị, vô cùng thần kì, sau đó đâm vào huyệt vị một cách chuẩn xác.
Bởi vì là Dung Nham Châm, Lâm Chính lại dùng thêm khí kình vào châm, nên hai ngón tay của anh bị bỏng rách da. Nhưng anh vẫn phớt lờ, mồ hôi nhễ nhại tiếp tục châm cứu.
Dáng vẻ tập trung nghiêm túc đó khiến Thần Hỏa Thánh Nữ không khỏi sửng sốt.
Cô ta nhìn đôi mắt Lâm Chính, nó không có bất cứ chút tà niệm, tạp niệm nào, vô cùng trong sáng Vô †ư.
Thần Hỏa Thánh Nữ lặng lẽ nhìn đôi mắt Lâm Chính, một lúc lâu sau thì thở phào nhẹ nhõm.
Dường như thoải mái hơn rất nhiều... Đây là một bác sĩ đúng tiêu chuẩn! Cứ như vậy nửa tiếng đồng hồ. "Xong rồi!".
Lâm Chính thở hổn hển, đặt mông ngồi xuống đất, mồ hôi mồ kê nhễ nhại nói.
Quần áo của anh đã ướt sũng.
Mười ngón tay bị bỏng máu tươi đầm đìa.
'Thần Hỏa Thánh Nữ lặng lẽ nhìn anh, sau đó mặc quần áo chỉnh †ề, bình tĩnh nói: "Vết thương
trên tay anh không là gì với anh đâu nhỉ?".
"Không sao, tôi về bôi chút thuốc, ngày mai sẽ khỏi", Lâm Chính nặn ra một nụ cười đáp.
"Tốt lắm".
Thần Hỏa Thánh Nữ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, dường như đang vận khí, một lát sau cô ta mở bừng mắt ra: "Y thuật của anh quả nhiên khiến người ta kinh ngạc, tôi đã không cảm nhận được hỏa độc trong người nữa rồi! Tốt! Tốt lắm!".
"Về mặt y thuật thì tôi cũng có chút nghiên cứu, vấn đề nhỏ của cô đương nhiên là giải quyết được, nhưng... vẫn chưa trị được tận gốc”, Lâm Chính lau mồ hôi, cười nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ nghe thấy thế thì nhíu mày: "Anh nói gì cơ?".
"Tôi nói là bệnh của cô vẫn chưa được chữa khỏi".
"Khốn kiếp! Đã bảo anh chữa, tại sao anh chỉ chữa một nửa?".
“Thánh Nữ đại nhân, cô đang đùa tôi sao? Có bệnh khó chữa nào có thể chữa khỏi bằng một liệu trình chứ? Trước đó ở bữa tiệc chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Bệnh của cô cần hai liệu trình! Bây giờ mới chỉ làm xong một liệu trình, vẫn còn một liệu trình nữa", Lâm Chính cãi lại.