Người chồng vô dụng của nữ thần - Lâm Chính (Bản chuẩn)

 

Úc Thành là một trong những thành phố sâm uất nhất của Long Quốc.

Nơi đây nằm ở vùng duyên hải của Long Quốc, có cảng thương mại nổi tiếng, dòng người qua lại đông đúc, là địa điểm để ăn chơi sa đọa, ca hát nhảy múa, các khu vui chơi giải trí nổi lên ở khắp. nơi. Người có tiền đều sẽ tới đây để mua vui, tìm kiếm sự kích thích, tất nhiên, cũng có nhiều người tan cửa nát nhà vì cờ bạc.

Ông Đồng đchọn tổ chức buổi đấu giá ở đây, đương nhiên cũng đã để mắt tới những nhân vật lão đại đứng đầu nơi này.

Bởi vì không lâu trước đây, một hội nghị giao. lưu thương mại quốc tế đã được tổ chức ở đây, các doanh nhân nổi tiếng trong và ngoài nước đều đến, ngay cả Mã Hải cũng được mời, nhưng công việc của ông ta quá bận rộn nên đã bảo cấp dưới tham dự hội nghị.

E rằng ông Đồng tổ chức buổi đấu giá này với mục đích muốn lợi dụng đám người này.

Nhưng ông ta cũng không ngờ, Hoa An lại mặt dày, công khai dẫn người đến địa điểm đấu giá. 

Đây rõ ràng là đang định đối đầu với ông Đồng môt phen.

Ngay khi tin tức được truyền ra, nhiều sự chú ý đã đổ dồn về Úc Thành.

Không chỉ có những người của Thương Minh, mà các thế lực bên ngoài cũng tìm mọi cách để lẻn vào cuộc đấu giá.

Mọi người đều đang chờ đợi Thương Minh trở nên hỗn loạn, để tranh thủ cho mình một chút lợi ích.

Ngay khi Tô Nhu vừa mới xuống máy bay, cô đã bị thu hút bởi Úc Thành sầm uất.

Mặc dù nền kinh tế của Giang Thành đã phát triển nhanh chóng sau khi Dương Hoa xuất hiện, cũng đang trên đà dẫn đầu, nhưng vẫn không thể nào so sánh được với một thành phố có những lợi thế độc nhất như Úc Thành.

Nhìn những ánh đèn xanh đỏ phát ra từ các con phố xa hoa trụy lạc, trong mắt Tô Nhu ngập tràn vẻ say mê.

“Dù sao cũng còn sớm, Tiểu Nhu, chúng ta đi dạo một vòng, sau đó ăn cơm rồi đến buổi đấu giá nhé”, Lâm Chính nhìn đồng hồ, cười nói. 

"Làm gì có thời gian rong chơi cơ chứ? Buổi đấu giá lần này là cơ hội tốt nhất để làm quen với những người nổi tiếng, thu hút lôi kéo mối quan hệ với các khách hàng. Em phải đến khách sạn để chuẩn bị phương án. Em cần biết những nhân vật quan trọng nào sẽ xuất hiện trong buổi đấu giá, phải biết thông tin của những người đó. Nếu không đến lúc trò chuyện cùng với họ trong buổi đấu giá, mà lại không có sự chuẩn bị từ trước thì không phải sẽ rất lúng túng sao?", Tô Nhu đáp lời.

Lâm Chính cười nói: "Tiểu Nhu, em thực sự quá vất vả rồi, hoàn toàn không cần thiết, huống chỉ con người cũng đâu phải sắt thép, dù sao cũng phải ăn cơm chứ! Lúc này nóng vội cũng không có ích gì”.

Tô Nhu tức giận liếc anh, sau đó gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi dạo phố mua sắm một lát”.

Hai người sánh bước bên nhau, đi vào khu trung tâm mua sắm Thiên Úc lớn nhất Úc Thành.

Các trung tâm mua sắm đều bán những mặt hàng xa xỉ nổi tiếng trong và ngoài nước, không giảm giá hay miễn thuế, nhưng khi đã đến Úc Thành thì ai còn quan tâm đến tiền bạc chứ? Dù giá cả đắt đỏ nhưng các trung tâm mua sắm vẫn rất đông đúc.

Tô Nhu đi dạo qua mấy cửa hàng, muốn mua một bộ quần áo, nhưng mỗi khi nhìn trúng một bộ đồ, cô lại cười khổ bỏ qua sau khi nhìn thấy giá. 

“Tiểu Nhu, em muốn mua gì thì cứ mua, tiền

không thành vấn đề”, Lâm Chính cười nói.

"Tiền không thành vấn đề? Anh có nhiều tiền lắm sao?", Tô Nhu trợn mắt nhìn anh.

“Có một chút”.

"Kiếm được chút tiền thì tiết kiệm đi. Mặc dù chúng ta bây giờ giàu có hơn trước, nhưng cũng không thể quên cuộc sống trước kia, phải biết sử dụng tiền một cách khôn ngoan, đồ ở đây nhìn

ngắm thôi là được rồi”, Tô Nhu than thở.

Thói quen tiết kiệm của cô khiến Lâm Chính không nói nên lời.

"Mấy đứa nhà quê không có tiền mua thì cút ra ngoài đi, đừng ở nơi này làm chướng mắt người khác, cứ sờ chỗ này một chút, chỗ kia một chút, làm bẩn hết quần áo túi xách ở đây, bà đây mua về cũng cảm thấy ghê tởm!”

Lúc này, một giọng nói gay gắt từ bên cạnh truyền đến.

Tô Nhu hơi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cô gái ăn mặc sang trọng và trang điểm đậm. 

Cô rất tức giận, nhưng cũng không có ý định gây gổ, cúi đầu kéo Lâm Chính rời đi.

“Đứng lại!" Lúc này, nhân viên bán hàng ngăn Tô Nhu lại. “Có chuyện gì vậy?”, Tô Nhu ngơ ngác hỏi.

"Này cô, tại sao cô lấy quần áo của cửa hàng chúng tôi đi, mà lại không thanh toán tiền?", nhân viên bán hàng tức giận nói.

Tô Nhu sửng sốt, lúc này mới phát hiện mình đang cầm trên tay một bộ đồ vẫn còn đang trong móc áo.

"Ø? À... Thực sự xin lỗi, tôi không để ý, tôi lập tức trả lại ngay”, Tô Nhu vội vàng nói.

"Không để ý! Tôi thấy rõ ràng là cô đang muốn ăn trộm quần áo!", nhân viên bán hàng túm lấy cánh tay Tô Nhu lôi ra ngoài cửa hàng: "Đồ ăn trộm! Mau đi theo tôi đến đồn công an!"

"Này cô, cô nghe tôi giải thích! Này cô...”, Tô _ Nhu cuống quýt hét lên.

Khách hàng ở trong và ngoài cửa hàng liên tục ngó nghiêng, chỉ chỉ trỏ trỏ. 

Lúc này, Lâm Chính bất ngờ kéo nhân viên bán hàng lại.

"Anh làm gì vậy? Anh làm tôi đau đấy!", nhân viên bán hàng tức giận hất tay Lâm Chính ra.

Lâm Chính bình tĩnh nói: "Ai bảo với cô rằng vợ tôi muốn trộm quần áo của cô? Cô ấy còn chưa ra khỏi cửa hàng, cô ấy chỉ muốn vào phòng thử đồ để thử bộ đồ này thôi, không được sao?"

"Thử đồ? Anh có biết bộ đồ này đáng giá bao. nhiêu không? Đây là bộ lễ phục dạ quang phiên bản giới hạn, một bộ có giá ba trăm ngàn tệ, hai người nhà quê các người có mua nổi không hả?", nhân viên bán hàng tức giận nói.

Trên thực tế, cô ta đã chú ý đến Tô Nhu ngay từ khi cô bước vào cửa hàng.

Suy cho cùng, Tô Nhu rất xinh đẹp, với làn da trắng nõn, đôi mắt sáng và hàm răng trắng, đường nét và vóc dáng không chút tì vết, nói cô là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành cũng không quá đáng.

Tuy nhiên, bộ đồ trên người cô lại quá rẻ mạt. Người đàn ông đi bên cạnh cô cũng không có vẻ giàu có, vì vậy nhân viên bán hàng không thèm chào hỏi cô. 

Nhưng Tô Nhu đã xem liên tục mấy món đồ mà không có ý định mua chúng, điều này khiến nhân viên bán hàng vô cùng tức giận, cộng với khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhu, cô gái nào mà chẳng ghen tị? Nên cô ta lợi dụng cơ hội này để gây khó dễ.

“Ba trăm ngàn tệ?” Tô Nhu nghe thấy giá tiền, sắc mặt tái nhợt.

“Chỉ có ba trăm ngàn tệ thôi mà, cũng không đắt, gói lại cho tôi đi”, lúc này, cô gái trang điểm đậm đi tới, lấy từ trong túi LV ra một tấm thẻ, cười nói: “Quẹt thẻ đi".

"Được, được thưa cô...", nhân viên bán hàng đó vội vàng cúi người gật đầu.

Nhưng vừa định cầm lấy tấm thẻ, cô gái trang điểm đậm đột nhiên rụt tay lại, cười nói: “Tôi không muốn mua nữa”.

"Tại sao ạ?", nhân viên bán hàng bối rối.

"Đồ nhà quê này đã cầm vào rồi, nhìn kìa, bộ đồ đã nhàu nát hết cả, ai còn muốn bộ đồ rách rưới này nữa chứ!", cô ta cười nói.

"Cái gì?", nhân viên bán hàng tức giận nói với Tô Nhu: "Này cô, tại cô mà bộ đồ này không thể bán được! Cô hoặc là mua, hoặc là đền tiền! Hoặc là tôi báo công an! Cô chọn đi!" 

"Bộ đồ này làm gì có nếp nhăn? Rõ ràng là các người đang vu khống cho tôi!", Tô Nhu sốt sắng kêu lên.

"Sao hả? Cô không thừa nhận à? Tôi nói cho cô biết! Trung tâm mua sắm này trực thuộc tập đoàn Quân Thịnh ở Úc Thành! Cô dám gây sự ở một cửa hàng thuộc tập đoàn Quân Thịnh ư? Tôi khuyên cô nên suy nghĩ lại đi!", nhân viên bán hàng cười khẩy nói.

Tô Nhu sững sờ: "Tập đoàn Quân Thịnh ư?” “Sao vậy? Rất lợi hại à?” Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

"Đó là một trong mười tập đoàn tài chính đứng đầu của Long Quốc! Không ai ở Giang Thành có thể cạnh tranh với họ ngoại trừ Dương Hoal", giọng nói của Tô Nhu run rẩy.

Hơn nữa, cô đã từng nghe nói rằng ông chủ của Quân Thịnh là bá chủ của thành phố Úc Thành, nắm trong tay cả hai giới! Có thể tồn tại được ở một nơi như thế này thì sao có thể là người bình thường? Nếu lỡ chọc vào loại người này, e rằng mình chết như thế nào cũng không biết.

"Tiểu Nhu, nếu đã như vậy thì chúng ta mua bộ đồ này đi”. 

Lâm Chính cười nói.

“Coi như anh biết điều”, nhân viên bán hàng hừ một tiếng.

“Chỉ có thể như vậy”. Tô Nhu vô cùng chán nản, nhưng lỡ gặp phải chuyện như vậy, cô cũng chỉ còn cách tiêu tiền để

không gặp phải tai họa.

Cô định rút thẻ ra đưa, nhưng lại bị Lâm Chính đẩy trở lại.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement